Đến bây giờ thì phim tran do bat quai tôi có thể gọi đúng tên cái cảm giác đã làm cho lòng mình quặn thắt. Sự thất vọng. Đúng, tất cả những cảm giác hờn ghen, buồn giận, đau đớn cộng lại thành một nỗi thất vọng ghê gớm. Người đàn ông đứng đắn, đàng hoàng của tôi hóa ra cũng là một kẻ hám gái và lừa dối. Giường để ngủ không nằm trong phòng ngủ. Thời ấy cũng ít thấy ai dùng nệm, quê tôi cũng không bị gió rét khắc nghiệt nên quanh năm cứ giường tre hay giường gỗ rồi trải chiếu cói hoặc đệm bàng mà nằm cho nó mát. Vì ước mơ trở thành nhà báo, được viết lên những trang đời, những nỗ lực, những sự trải nghiệm mà tôi phải đổ biết bao mồ hôi công sức, phải thức khuya dậy sớm, miệt mài vùi đầu vào sách vở. Cho nên, ở một nơi điện đuốc sáng choang, nhà lát gạch bông trơn láng mát rượi, phòng ngủ có một cái nệm cao ba tấc trải drap sặc sỡ thì đích thực, bác tôi giàu. Tôi cần em, cần được thấy em, cần nghe em nói, cần nghe em cười, cần vòng tay ấm áp của em, cần em như lúc xưa em cạnh tôi. Em trả lời đi, giờ đây tôi phải sống thế nào. Lễ cưới của chúng tôi được tổ chức ngoài Bắc nên hôm ấy, thầy giáo của em cũng đến chúc phúc cho vợ chồng tôi. Khi em trò chuyện với thầy giáo, tôi cũng không một chút nghi ngờ gì vì tôi nghĩ em quý thầy, lại lâu ngày thầy trò gặp lại nhau nên em và thầy chuyện trò với nhau là điều rất bình thường.
Tôi đã xem phim nghĩ rằng, giường ngủ là của người nghèo, nhà giàu dùng nệm lò xo để con nít nhảy tưng tưng trên đó rồi tưởng là mình đã chạm được thiên đàng. Lúc ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu rằng, người giàu thì không phải 4 giờ sáng thức dậy để hứng nước ở dưới đất rồi kéo lên dùng cho cả ngày, người giàu thì không phải leo ba tầng lầu để vừa tra khoá cửa vừa lè lưỡi thở! Lúc ấy tôi chỉ nghĩ rằng khác với cái nghèo phổ thông ở quê mình là giàu, vậy thôi.

Cũng như tôi, để vươn tới thành công, bạn phải dẹp những tran do bat quai tháng ngày vui chơi bên bè bạn, thôi la cà góc phố, thôi tán phiếm, ít chơi bời và học hành nghiêm túc. Chiếc giường, có lẽ là vật gắn bó mật thiết nhất trong một đời người. Từ thuở lọt lòng đến khi nhắm mắt xuôi tay. Chiếc giường nằm im cưu mang, nâng đỡ và tái tạo năng lượng. Chiếc giường, còn để cho mơ khi ta có tình yêu và mong muốn được cùng ai đó gắn bó đến suốt đời. Trên một cái giường, kiểu gì cũng được, kích cỡ nào cũng được, miễn sao được nằm với người ta thương. Tháng năm dặm dài phía trước, nóng nực hay chật chội gì thì tính sau. Đêm tân hôn, hai chúng tôi khao khát có nhau, khao khát có được những phút giây thăng hoa của hạnh phúc và chúng tôi đã được tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt đỉnh của hạnh phúc. Chiếc giường là chứng nhân đầu tiên và rõ ràng nhất cho bất kỳ cuộc hôn nhân nào. Giả sử có một cuộc thi, cho các vật dụng trong nhà kể chuyện, thì tôi luôn tin rằng, ít có vật dụng nào chiến thắng được cái giường bởi sự thấu hiểu, bởi cảm nhận tinh tế mà xác thực mà chiếc giường có được.
Và bây giờ, sau những ngày tháng vất vả với cả quyết tâm, sau khi đã trải qua kì thi-giống như tôi đã đi đến cánh cổng đó, nhưng mới chỉ là gõ cửa thôi Tôi vẫn đang hồi hộp từng giờ từng khắc chờ đợi kết quả thi như chờ đợi cánh cổng ấy sẽ mở ra chào đón mình bước vào vậy.