Tôi nhớ lại ngày trước, mình cũng đã từng là cô gái trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống, vẻ đẹp ấy, sức sống phim loi re cho tinh yeu ấy cũng đã từng lôi cuốn anh mạnh mẽ như thế. Kể từ sau sự xuất hiện lạ lùng ấy, tôi có nhiều lý do hơn để trở về nhà sớm hơn. Đồng nghiệp không thấy tôi là người về muộn nhất nữa, thay vào đó tôi cũng rất hào hứng nhìn vào đồng hồ mỗi lần sắp tan ca. Những ngày sau đó, nó không thể liên lạc với anh. Hơn nửa năm yêu nhau, bảo quên ngay làm sao được? Tất cả những gì Hương có thể làm lúc này, là khóc, và nhớ. Nhật ký đẫm nước mắt và trang blog ngập tràn hình ảnh của anh. Bạn bè xót xa cho nó, nhưng chẳng ai giúp được gì. Tôi bắt đầu có lý do để về nhà sớm hơn bình thường. Tôi và cô gái ấy chỉ cách nhau có mười năm, vậy mà đã bị gán mác tình cũ. Cô ấy rất ngây thơ, chỉ một chút việc nhỏ đã khiến cô ấy có cảm giác thỏa mãn. Công tử mới đẹp chứ, đâu phải cứ cơ bắp quần quận như tiêu chuản của mày mới đẹp đâu con bạn nó gân cổ lên đáp chả Có lần vào hội chự chơi trò phi tiêu được thưởng một bánh xà phòng; có lần anh tặng cô chiếc đồng hồ điện tử học sinh, dẫn cô ấy đi ăn xủi cảo chỉ những việc nhỏ như vậy thôi mà cô ấy đã cảm thấy vui sướng vô cùng. Ở bên cô ấy anh cảm thấy rất thoải mái. Anh đi quá bất ngờ, làm nó không kịp níu. Đó là điều nó không thể ngờ, thậm chí cả hai còn không cãi vã, bỗng dưng anh nói chia tay, anh bảo có người mới. Nó chỉ biết thế, và nó phải chịu thế! Nước mắt lại thi nhau lăn dài trên má, nó chết mất thôi!
Cổ họng đắng ngắt, khàn đặc. Nắng rọi sáng căn phòng, soi xem phim rõ khuôn mặt Hương tiều tụy Nhìn mình trong gương, nó giật mình thảng thốt. Bộ dạng nó lúc này bi đát quá! Vậy là con cứ im lặng nhìn mẹ ngồi trong dòng nước mắt nhưng lòng con đã bắt đầu hình thành nên 1 sự đau đớn kỳ lạ, không chỉ đơn thuần là đau về thể xác, con không biết nữa. Kể cả vậy nhưng bề ngoài của con chẳng khác nào 1 người vô tâm đáng ghét. Hương sợ hãi, kéo mạnh tấm rèm, che kín cửa sổ. Nó không cho nắng vào! Anh có thể hút thuốc cho đến khi căn phòng dày đặc khói thuốc. Anh cũng có thể chơi bài, uống rượu cùng với đồng nghiệp cả đêm Anh lim dim đôi mắt và đang tự thưởng thức hạnh phúc trong men rượu ngà ngà.
[IMG]http://todaytv.vn/upload/store_editor/image/account_chunglt/chuongtrinh/_***7162%20-%20Copy.jpg[/IMG]
Anh chính là người mà cô quen trên từ năm ngoái. Hai người đối xử với nhau không như anh em loi re cho tinh yeu bạn bè mà cũng không ra yêu đương. Nó cứ lững lờ, cứ không rõ ràng giữa hai mối quan hệ như thế! Một khoảng thời gian chưa hẳn là quá dài, nhưng lại thật sự đủ để hiểu rõ về nhau. Ngày hai người gặp nhau, cô tựa như một tờ giấy trắng chưa vương vấn bụi trần. Ngược lại, hắn thì khắc. Hương vẫn phải sống, bằng kí ức chứ không phải hiện tại. Nó như người mất hồn, vô thức. Ngày ngày, nó vẫn đến trường, không khóc nữa, nhưng cũng không hề cười. Đêm đến, nó nhắn tin chúc Anh ngủ ngon như thể chuyện hôm đó chỉ là giấc mơ. Mặc kệ những tin nhắn chẳng bao. Mai Lan đứng trước gương ngáp một cái rồi thở dài, ngày hôm nay là ngày đầu tiên cô đến cơ quan làm việc, nhưng tại sao cô lại không vui thế này, tâm trạng nặng nề, chán nản, có lẽ do đây là bị ép buộc phải làm việc ở quê nên cô không cảm thấy hứng thú với công việc này, Anh ơi, cái máy này phải làm như thế nào? Hay là cứ đổ hết quần áo ra thau rồi để em giặt cho, dùng máy rắc rối lắm! cố nặn ra một nụ cười với mình trong gương, nhưng nó cũng chẳng khá hơn là mấy, ngoài trời đang âm u gió rít qua cửa sổ từng hồi làm cho cô run lẩy bẩy, chạy tót lên giường quấn chăn rồi xuýt xoa, mẹ ở dưới nhà gọi cô liên hồi xuống ăn sáng Nhưng thật sự là cô đã yêu anh từ lâu lắm rồi. Cái tuổi nhỏ nhỏ, mới lớn như này thì dễ bị xiêu lòng lắm. Anh thì vẫn vì cô mà im lặng, anh không muốn cô vì anh mà thi trượt, bỏ lỡ mất tương lai phía trước.