Nhẹ như khi anh gọi tên nó, giọng cô nhóc có gì đó như tran do bat quai đang làm nũng. Tuyết mau bỏ anh chàng đó đi, em không thích chút nào cả! Chúng tôi chưa từng bao giờ ở bên nhau, chưa từng nắm tay, chưa từng trao nhau nụ hôn hay những cái ôm nồng ấm. Mùa hè năm ba, ký túc xá nó ở lại rầm rộ cho một kỳ tiếp sức mùa thi. Nó lại háo hức, lại rộn ràng, lại tất tả đón các em thí sinh. Những gì tôi và anh có với nhau chỉ là những câu nói, những tiếng cười, những cuộc trò chuyện xuyên đêm, xuyên cả lục địa. Chúng tôi, người bán cầu Bắc, kẻ bán cầu Nam, ở cách xa nhau nửa vòng trái đất, yêu nhau. Em không muốn chia sẻ Tuyết cho ai đâu! Đông nghe xong mà giật mình, trong lòng dấy lên một sự lo lắng nhưng vẫn tiếp tục chú ý lắng nghe. Tôi không thể tập trung vào những giờ học. Tôi muốn về nhà: xem tivi, dán mắt vào máy tính, hoặc lăn vào giường ngủ. Gì cũng đuợc, miễn sao là được về. Người ta không muốn, không muốn đâu, xong năm nay em và Tuyết sẽ kết hôn được chứ? Mình yêu nhau thế là đủ rồi, bố mẹ cũng đã đồng ỳ rồi mà! Đoàng! Hai tháng, khoảng thời gian lần đầu tiên tôi chao đảo. Ai yêu xa có lẽ sẽ hiểu, bao nhiêu Viber, Yahoo, Line, Skype chúng tôi đều cài đặt hết. Những hôm lỗi mạng, không liên lạc được với nhau, tôi điên loạn. Nỗi nhớ anh trong tôi cồn cào, tôi chỉ mong đến chiều, chỉ mong đến sáng sớm, lúc ấy chúng tôi có nhau, qua những câu chuyện miên man không hồi kết. Nhưng vừa bước được mấy bước, thì tôh nghe thấy tiếng xì xào của mấy cô bạn cùng lớp. Thật đáng ghét! Trời đổ mưa. Cơn mưa mùa hè đến bất chợt. Lưỡng lự và phút, tôi vẫn bước khỏi lớp, xuống hành lang tầng 1. Thay vì ngồi nói chuyện hay nghịch điện thoại như mấy đứa bạn. Tiếng sấm vang lên, cơn mưa rào hiếm hoi chợt đổ xuống, lạnh buốt, con tim anh giờ đây cũng vậy, tê dại đến không còn cảm nhận được cái lạnh của thời tiết, cái lạnh của mưa bất chợt. Rồi mong ước của tôi cũng trở thành hiện thực. Lắm khi nghe nhạc ở nhà, một mình ta với khoảng không cố hữu, độc quyền lại chẳng thấy lòng vui vui và thích thú như lúc bài hát được vang lên ở quán cà phê quen thuộc. Đợi chờ một bài hát yêu thích trong chiều chủ nhật mưa rơi, tim bỗng rộn rã khó tả. Lòng tôi phấn khích hơn bao giờ hết, nhất là lúc mà tôi nghe cô nói "Chúng ta sẽ dừng lại bài học ở đây". Vội vàng, tôi vơ hết đống sách vở, bút, thước trên mặt bàn cho vào ba lo (mà quên mất thói quen đồ dùng học tập và sách vở phải để ở hai ngăn khác nhau). Tôi kéo khóa. Khoác ba lô lên vai và ra khỏi lớp học. Muôn thuở là vậy, ông trời rất biết trêu ngươi số phận con người, sao cứ đến lúc này là mưa chứ. Chẳng biết bao giờ Tuyết và cô nhóc đã trở về. Giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh nóng hổi.
Giữa thành phố phim xô bồ và ồn ã, chẳng ngại ngùng để thể hiện sự cô đơn. Cứ ngỡ, mưa một lúc là tạnh. Nào ngờ cơn mưa dai dẳng hơn tôi tưởng. Cũng may, đám học sinh cũng đổ xô ra ngoài hành lang đứng nên tôi không phải đứng một mình. Không rõ vì lí do gì, nhưng tôi chắc, có nhiều người cũng giống như tôi: rất muốn về. Một mình ngồi trong góc khuất cà phê, tựa vai ngắm nhìn từng dòng người chưa bao giờ ngừng vội vã. Một mình nhấm nháp sự mệt mỏi, mơ hồ đọc một quyển sách như tìm một bóng dáng quen. Nhiều khi thói quen cũng trở thành niềm vui nho nhỏ. Một người thấp, ốm, vui tính và hài hước. Nó lân la làm quen rồi làm thân, nhưng nhất quyết không cho anh nick facebook, vì muốn là người bí ẩn like bất kỳ những comment nào của anh xuất hiện trên facebook của nhỏ bạn thân. Như khi bước vào quán cà phê cũ, chỗ ngồi quen vẫn để trống đợi chờ. Anh phục vụ vẫn niềm nở như thế, nháy mắt pha cười Vẫn cà phê đen phải không ? Không phải không có bạn bè, cũng chẳng phải không có người sẵn lòng ngồi nghe trút bầu tâm sự mà ta cần những lúc một mình với riêng ta. Anh bạn trẻ đưa thêm một đĩa bánh quy kem mùi dâu thơm ngậy, Phương ngạc nhiên ngước lên nhìn, chưa kịp hỏi thì anh đã nói: Thấy bạn lần nào đến cũng gọi cà phê mà không uống nên tôi khuyến mãi đấy nhé, hãy ăn thử xem! Mưa có dấu hiệu giảm. Tôi nghĩ, nó sẽ tạnh. Có thể bằng thời gian tôi đi từ đây ra nhà để xe. Hoặc nhiều hơn một chút, là khi tôi ra đến cổng trường chẳng hạn. Thế rồi, tôi bước xuống sân trường với cái mũ lưỡi trai đội trên đầu.Cô vuốt nhẹ tóc như che đi sự bối rối không hiểu từ đâu ùa đến, gật đầu cám ơn.

Đi được phim tran do bat quai một quãng, tôi định chạy thì nghe loáng thoáng có tiếng gọi. Ban đầu, tôi không nghĩ có ai đó gọi mình. Nhưng tôi bỗng dừng lại, khi thấy tiếng bước chân gần hơn. Và bóng của một chiếc ô chiếu xuống mặt nước lênh láng. Lần đầu tiên trông thấy quán cà phê " Chiều là vào một buổi chiều đông lạnh lẽo, Phương dừng hẳn cuộc hẹn với bạn bè, tiến đến từng bước như tìm thêm chút ấm cho một kỉ niệm đã trôi xa chẳng thể nào lấy lại được. Cậu định về giữa trời mưa thế này à? - Tôi ngoảnh mặt và thấy một cô bạn lạ mặt đang chìa cái ô về phía mình. Thế là 25 con người ấy bắt đầu xôn xao, đổ xô truy lùng xem ai là người con gái được anh thích. Kẻ đoán già, người đoán non, nghi án được lập ra. Tớ có mũ mà! Nên cứ thế nó hào hứng lắm. Giờ thì chẳng phải chuyện của riêng ai nữa rồi, ngay cả đứa bạn thân của nó vì hay nói chuyện, chơi thân với anh cũng bị kéo vào nhóm tình nghi. Chúng tôi kể cho nhau nghe cuộc sống mỗi bán cầu, chia sẻ với nhau những tấm ảnh, những icon ngộ nghĩnh của cả hai. Anh mang đến cho tôi cái nhìn về tương lai, về những dự định không hề xa xôi, mang đến cho tôi cảm giác được chở che và tin tưởng. Tôi thản nhiên À, sao biết tớ định về? Không lẽ cậu ra nhà xe đứng? Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày xem ra tình hình vẫn rất căng thẳng. Bản thân nó cũng vào cuộc, lùng sục vì muốn biết ai đó là ai rồi le lói ý nghĩ biết đâu người đó là mình. Cô bạn mỉm cười Thế thì khác gì đứng ở hành lang kia? Tôi gãi đầu, lộ rõ bối rối. Còn cô bạn lạ lùng vẫn đứng nhìn tôi cười, chìa cái ô về phía tôi, cố che cho tôi những giọt nước mưa đang rơi.