Sau 2 tháng tôi ra đi, mất liên lạc với anh, xóa tên, thay số, bạn tôi bảo anh như phát điên lên. Bắt đầu nói chuyện phim loi re cho tinh yeu như thế, dẫu đôi lúc bất giác cô nghĩ tới hắn rồi chợt cười. Đôi lúc muồn gặp hắn. Nhưng vẫn không nghĩ là cô sẽ gặp hắn nhanh đến thế, càng không thể nghĩ ra khung cảnh lần đầu gặp mặt ấy, anh bỏ việc đi lùng sục tôi khắp nơi, 1 năm sau, tôi đã đi làm ở một huyện miền núi, anh tìm được số điện thoại, và lại quay lại những ngày tháng theo đuổi tôi, vẫn nồng nàn, vẫn chiều chuộng, vẫn tình cảm như thế, anh nói chưa bao giờ quên được tôi giờ chỉ một phút. Phải bán hết lúa đi chứ làm sao, tôi tính rồi bà à, bán hết lúa chắc cũng được 3 triệu, còn 2 triệu để tui sang anh Hai mượn đỡ xem sao. Sự thật là cô nghĩ thế thiệt, vì chẳng hiểu sao hồi giờ cô có để ý hắn đâu. Trước tình trang độc thân khá lâu, thì những gã trai xung quanh cô đều được cho vào ngắm bắn, một là bị bắn, hai là chẳng có hứng thú săn. Nhưng chẳng quan trọng, vì đây cũng là cái cớ mà thôi. Nếu như tôi không nghe được cuộc nói chuyện này, chắc tôi vẫn thể hiện với bạn bè rằng gia đình tôi là một gia đình có điều kiện, cuộc sống của tôi thừa thải nhiều thứ lâu nay tôi đã quên mất mình là ai và gia đình mình như thế nào. Ngụy trang cũng giỏi ghê nhỉ? Tôi nghĩ cậu nên chuyển qua làm thám tử tư cho đỡ phí. Tôi liếc xéo cái áo khoác trắng hắn vắt ở thành ghế. Đấy là câu chuyện của hai năm về trước. Rốt cuộc chiều hôm đó cái dạ dày tôi cũng bị tên "sông dài" mua chuộc. Giờ tôi không còn nhớ mình đã ăn những gì nhưng ánh mắt tội nghiệp của cô chủ quán nhìn Giang thì tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
[IMG]http://todaytv.vn/upload/store_editor/image/account_chunglt/chuongtrinh/_***6738%20-%20Copy.jpg[/IMG]
Và hắn cũng là một gã trai nói chuyện xem phim thú vị, vui tính, biết chọc cho cô cười nghiêng ngã. Trong đầu cô tự hỏi, không biết hắn có nghĩ thế về cô không? Nhưng giai đoạn ấy có một con khùng cứ ngồi đến khuya cười khúc khích trước màn hình máy tính. Không biết nước mắt tôi tự bao giờ đầm đìa trên gối, tôi đã nghĩ về tôi của 1 năm qua, và liệu 1 năm qua gia đình tôi đã bao lần chạy vạy, đi vay tiền cho tôi nộp học phí, mà học phí đó bao lần là của quán bar. Bố mẹ nó đã điện xin phép, mọi chuyện đều ổn, những cụm từ mọi người nhận xét về tôi, càng làm việc tốt bao nhiêu, càng cô đơn bấy nhiêu, một hôm nhận được điện thoại từ một người lạ hoắc, xưng là người yêu anh, chị ấy nói aanh chị sắp cưới nhưng hơn 3 năm rồi anh ấy không quên tôi, anh nói yêu chị vì nhìn chị hao hao giống tôi, mỗi lần uống rượu bên chị anh lại gọi tên tôi, chị khóc và chửi, chị giằng xé, chị than thở, tim tôi như có ai cầm kéo cắt vụn ra từng mảng rỉ máu. Tôi không đủ cản đảm loi re cho tinh yeu gọi cho anh, dù chỉ là hỏi thăm bình thường. Tôi lại phũ phàng nói dối anh là chuẩn bị cưới chồng, bảo anh đừng làm phiền nữa, anh bất động một lúc, tôi nghe anh khóc, tôi vội cúp máy, lần đầu tiên trong đời tôi khóc vì anh, nhưng vẫn không hiểu, có một caí gì đó ngăn cản tôi, nó vô hình nhưng lớn lắm, mạnh lắm, đến mức tôi không thể đến bên anh, dù nhiều lúc tôi chỉ muốn được anh ôm lấy tôi, bao bọc trong đôi tay rắn rỏi, mạnh mẽ, nhiều lúc cần che chở tôi muốn chạy đến bên anh, vậy nhưng. Giữa đêm Sài Gòn tháng 6, một cô bé vs chiếc khăn quàng chờ ai dứới ánh đèn vàng nhàn nhạt. Đã lỡ để cho gương mặt đó, dáng người đó, mùi hương đó bước vào tim...nhẹ nhàng như cơn gió mùa hạ, vừa đủ cảm nhận hơi ấm của đôi tay! Sẽ có người thay thế nó, nó nghĩ ngay đến Minh- hắn đá cũng khá nhưng cậy chiều cao là chính chứ kĩ thuật được bao nhiêu. Nó nghĩ thế rồi ngủ luôn trong cơn mê mệt.Trưa hôm đó thay vì gọi điện, Hằng đến tận nhà thăm thằng bạn chí cốt và nhân tiện thông báo luôn kết quả trận đấu. Vắng mặt nó cũng chỉ là vắng mặt một tiền đạo hạng trung, chắc cũng chẳng ảnh hưởng lắm tới trận đấu. Lại thay số. 2 năm sau tôi vẫn thế, lẻ bóng, lạnh lùng, băng giá Số nó thật là xui xẻo vì mất bao công tập luyện cho ngày thi đấu bóng đá cả khối nhân ngày 26-3 thì đến ngày thi đấu nó bị bố mẹ bắt nằm bẹp ở nhà vì đêm hôm trước nó sốt virut đến 39 độ và sáng hôm sau vẫn chưa đỡ hơn. Tuy chỉ là chém gió, nhưng cô nhận ra rằng hắn và cô có khá nhiều điểm chung.