Lê Phương tâm sự: Khi bắt đầu nhận một vai diễn mới phim tran do bat quai, Lê Phương sẽ đầu tư cho nó rất là nhiều bởi Phương tập trung cao độ khi ra phim trường, trong từng cảnh quay. Tất cả những cảm xúc mình phải thận trọng, vì đôi lúc có những phân cảnh mình chỉ cần chểnh mảng, lơ đễnh thì nó sẽ làm ảnh hưởng đến những cảnh sau, có khi hỏng cả nhân vật. Đối với vai Nhật Linh thì cảnh nào Lê Phương cũng phải dành sự tập trung cao vì mỗi một cảnh là một tâm lý, diễn biến, kéo từ thời con gái cho đến lúc lấy chồng, sinh con, con lớn, chồng ngoại tình, con đi tù, về sau Nhật Linh đi tu rồi bệnh nặng. Và dẫn đến kết thúc là Nhật Linh chết vì bệnh. Tôi rạch ra như vậy là để dễ tống vài thứ vào mỗi bên cho đỡ lộn xộn, ví dụ như cái thở dài và chuyện may áo của mẹ, mơ ước thành lập công ty siro đá của em trai, thói quen tìm tia nắng của tôi, chứ nói về tổng thể thì có những thứ vẫn nằm được ở cả hai giai đoạn. Khi nghèo khó, em thường nói với anh ấy: Em không muốn đi ăn ở ngoài, em muốn tự tay nấu cơm cho anh. Vào những ngày lễ tết, em nghiêm khắc nói với anh ấy: Chúng mình giao hẹn nhé, không quà cáp tốn kém, những ngày này, em chỉ muốn ta bên nhau, thế là đủ. Em hi sinh quyền được đàn ông chiều chuộng của đàn bà, vì em nghĩ đến anh ấy, em không muốn anh ta phải vay nợ vì một cuộc hẹn, không muốn anh ta lo lắng mỗi lần lật lịch và thấy một ngày khác mọi ngày được đánh dấu và khoanh tròn bằng bút đỏ. Mọi người thường trách cứ người thứ ba đến sau trong một cuộc tình chen chân giữa ba người.

Bài hát về một lời hẹn ước phim từ xa xôi, có một người đã lãng quên, một người vẫn luôn níu lấy. Lúc tôi cùng em trai khiêng mấy món đồ ra ngoài cửa thì ba bước vô. Sau nhiều năm, tôi đã nhổ giò cao hơn ba, em trai thì nhổ giò cao hơn tôi nên chúng tôi cần thời gian đong đo độ cao với mấy sai biệt khác. Tôi nhận ba bằng cách đứng yên trong khi em trai nhận ba bằng cách không nhận ra ông. Ông cởi nón, những nếp nhăn đẩy nhau lên về phía trán chắc là để cười với sự sững sờ trong mắt hai thằng con. Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần. Tôi đoán vậy thôi chứ tôi đâu biết, nhưng tôi nghĩ lúc đó ông cười thật, hi vọng những nếp nhăn quá xá không làm mình lộn. Em trai tôi hỏi: Khi xưa, tôi vẫn thường đàn hát cho em nghe, em ngồi nghe ngoan ngay bên cạnh, đôi mắt nhìn lãng du đâu đó, thoáng chốc lại nhìn tôi mỉm cười. Bây giờ, sau rất nhiều những khoảng cách xa, sau rất nhiều chuyện đã xảy ra, chúng tôi lại trở về với mốc thời gian ấy. Tôi mỉm cười, trong câu hát dường như có chút nghẹn ngào.

Mẹ nó cầm tran do bat quai cây roi trên tay dọa anh nó: “Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa. Vì sợ anh làm hại nó nên mẹ cấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Em hẹn tôi đến nhà, tự tay em làm một bàn thức ăn đầy ắp những món ngon, là những món mà cả hai đứa chúng tôi đều thích. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống. Hôm nay, cũng một ngày bận rộn như vậy, Hân trở về nhà khi đã 9 giờ đêm. Cô mở khóa cửa, rồi quơ tay trong bóng tối để tìm công tắc đèn. Ánh sáng trắng chói lòa từ chiếc bóng đèn nê ông duy nhất của căn phòng để lộ ra bên dưới nó khung cảnh bừa bộn. Mấy chiếc ghế đẩu nằm lăn lóc trên sàn nhà. Thức ăn cho chó vương vãi khắp nơi. Gối và chăn bị dồn đống ở chân giường, và từ trong mớ lộn xộn đó, Lulu nhảy ra và chạy đến bên cô, vẫy đuôi mừng rối rít. Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trút hết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi.