Con không cho phép ai đụng chạm tới mẹ cả.Họ không có quyền.Con ghét họ.Con đau vì những lời nói cay phim mau chay ve tim nghiệt của anh con trai của ba với con.Tại sao mọi người lại ghét con và mẹ vậy hả mẹ?Nhiều lần con muốn hỏi mẹ như thế,nhưng con không dám hỏi.Nghĩ là lo lắng bồn chồn, mất của cũng đừng để hệ lụy mà khổ thân. Nếu gây mê mà thần kinh mình không vững thì chỉ có thân bại danh liệt. Thấy rõ mình không thể gây mê tiếp thì xin làm cái chân phụ mổ. Nếu chuyển sang phụ mổ, bác sỹ An sẽ còn thời gian dành cho con trai nhiều hơn. Vì con, bác sỹ An sẽ chuyển nghề. Trước khi chuyển nghề, An xin nghỉ phép ra biển. Biển ở Cửa Việt, Quảng Trị, quê chồng An, đẹp như tranh sơn thủy. Rồi An về làng Do xem vá lưới và làm nước mắm.Huyền đừng lẩn tránh quá khứ, đừng lẩn tránh tình cảm của mình được không? Em đừng nghĩ tôi ít tuổi hơn em mà không thể che chở, bảo vệ em. Hãy cho tôi cơ hội! Cuộc đời này không có gì rõ ràng và công bằng cả. Phong hãy từ bỏ ý nghĩ hoang đường đó đi.Con sợ mẹ buồn.Thật khó để có thể chấp nhận 1 sự thật rằng cô đã mất anh, cuộc sống sau này của cô sẽ không còn anh ở bên cạnh nữa. Cô buồn, buồn nhiều lắm nhưng cô sẽ không khóc, anh đã nói là sẽ đến cưới cô mà, cô là vợ bé nhỏ của anh mà. Anh hứa rồi thì nhất định anh sẽ làm được thôi, dù thế nào đi nữa thì cô vẫn sẽ chờ anh, sẽ đợi anh, sẽ chỉ là vợ bé nhỏ của riêng anh mà thôi…Một cô gái yêu hết mình nhưng đáp lại là sự tuyệt vọng bởi hoàn cảnh cay nghiệt và lòng người đổi thay, liệu tôi còn niềm tin để tin vào tình yêu nữa hay không? Sẽ thế nào khi Phong kém tuổi tôi, rồi gia đình Phong sẽ phản đối, tôi đã quá mệt mỏi với những khoảng cách như vậy rồi, tình yêu cũng chết yểu mà thôi. U sầu trải khắp lối đi, ta bước chầm chậm, lắng nghe thanh âm yên bình hư tạo và ngắm nhìn bức tranh dang dở mà hoàn thiện đến lạ lùng, bản tình ca vang lên, vang lên giữa lòng phố vắng hòa trộn với khói thuốc cay xòe khóe mắt, mùi thơm nào cho cõi lòng chợt phải suy tư, mái tóc thiếu nữ ở mô mà khiến mắt ta đắm chìm rồi lạc vào dư hương tình cũ.

Tôi thở dài,có lẽ bây giờ chính tôi phim cũng chẳng hiểu nỗi mình nữa.Giọt cà phê rơi như quá ồn ào giữa căn phòng tĩnh mịch, khi hoàng hôn bắt đầu mỏng manh và vỡ ra thành những hạt li ti trên bầu trời đen kịt ấy, gió lồng lộn bỡn cợt nàng trăng, dòng chảy nhẹ nhàng của thời gian trôi qua êm ái đến lạnh lùng và tô lên đôi mắt quầng thâm quen thuộc. Con bỏ học đại học, bác sỹ An chả biết làm sao. Có lần An nhờ một bạn học cùng ngành y: Bạn nói giùm với con trai tôi một tiếng, xem nó có hiểu ra lẽ phải không. Ngay cả anh bạn tiến sỹ ngành xã hội học, An nhờ trò chuyện với cậu con trai cũng khó khăn. Họ ngại nói, ngại khuyên can con bạn, nhỡ đâu sẽ dẫn tới phản khoa học. Phản khoa học thì chưa thấy nhưng nỗi đơn thân nuôi con trai thì khó hơn cả khi gây mê tiêm vào tĩnh mạch ấy chứ.Ta bắt đầu mơ về một tình yêu đẹp cho riêng mình, điều đó có lẽ không phải khởi nguồn từ khát khao, mà nó lớn lên bởi lòng ghen tị, còn yêu thì vẫn còn ghen.Tôi thích Khoa,nhưng tôi không thể nói ra điểu ấy.Trốn tránh nhất thời không phải là cách hay.Có thể một ngày nào đó,Khoa phát hiện ra điều gì thì sao?

Nhưng nếu mau chay ve tim như bây giờ tôi nói cho Khoa biết tình cảm tôi dành cho cậu ấy,cậu ấy sẽ làm gì?Cậu ấy sẽ bỏ Hân để quen với tôi hay là từ chối.Dù cậu ấy có chọn cách nào đi nữa thì cũng sẽ có người tổn thương.Vậy thì để tôi chịu tổn thương một mình là được rồi,tôi không muốn bất kì ai phải chịu tổn thương vì chuyện này cả.Nhà nào cũng rất nhiều chượp ướp cá, không tường rào nhưng vẫn có lằn ranh giới mỗi nhà. Không ai động chạm đến chượp mắm nhà ai, kỷ cương làng xóm nghiêm lắm. Khoa không nói gì nữa,cậu ấy về,tôi vào nhà.Tôi cần phải phải đi ngủ sớm để mai còn phải bay sớm.Như vậy là quá đủ rồi,được đi chơi cùng với Khoa lần cuối,cùng nhau đi đến những nơi mà hai đứa cùng đi,được ôm cậu ấy lần cuối.Chỉ vậy thôi,tôi đã hạnh phúc lắm rồi.Tôi không còn gì phải hối tiếc trước khi rời đi nữa rồi,Nhà nào cũng độc lập, độc lập cả trong mất mát và đau khổ. Sau cuộc chiến, có chị Na vẫn sống đơn thân đi chợ cá kiếm sống, chị Biển có nhà mất chồng trên biển, cô quạnh, nhưng cả xóm vẫn đùm bọc nhau. Bác sỹ An nhìn biển ngộ ra, trong mỗi quốc gia, mỗi gia đình đều phải tựa vào chính mình thôi, đừng nghĩ có thể tựa vào ai khác, kể cả con và cháu, chồng hay vợ. Biển vắng hắt lên tia sáng rất dịu, đơn độc nhưng cũng hắt lên cả sự can đảm, như bản lĩnh riêng vốn có của mỗi người. Anh biết anh vẫn còn yêu em, nhưng anh không thể phản đối lại bố mẹ. Anh xin lỗi nhưng chúng ta nên kết thúc mọi thứ thôi. Anh không muốn bắt em phải chịu khổ khi chờ đợi thêm.