Con phim loi re cho tinh yeu cũng giống mẹ và không muốn giống mẹ. Con muốn ở vậy với bà ngoại và quét lá nơi cửa Chúa.Anh gọi cô bé lại và ngồi ở phía sau nhà nguyện trò chuyện:Giựt gân vì nàng lấy một ông chồng ở đâu xa lắc xa lơ tận thành phố. Nghe nói chồng giàu nứt đố đổ vách, có một đời vợ và hai đứa con riêng.Hiên xách cái cà-mèn uể oải men theo cầu thang lần ra căn-tin. Bệnh viện giờ này đã thưa bệnh nhân. Vừa đi, chị vừa cố gắng hít thở không khí đã bớt quến đặc hơi người. Hai ngày nằm trong phòng cách biệt với thế giới bên ngoài, chị tưởng chừng như mình đã ở trong tù mấy tháng. Thấy tim mạch đã phần nào ổn định, chị xin ngày mai xuất viện nhưng bác sỹ bảo còn phải làm thêm vài xét nghiệm nữa mới cho về. Chị nóng lòng, ở nhà còn nhiều việc đang chờ, không có chị công việc rối tinh rối mù.Anh là bạn thân từ thời tóc còn lưa thưa, chỉ lặng im khi nghe nàng thông báo. Đám bạn nàng thì mắt tròn mắt dẹt ồ à: Mày lấy chồng chi sớm vậy, khổ lắm. Đứa khác nói: Lấy chồng quách cho đỡ cực thân, chứ ở cái làng quê quanh năm nước duềnh lên mênh mông này, suốt ngày chỉ biết đến ruộng đồng và vịt, rồi mày cũng sẽ chẳng khác nào một con vịt, có cánh đó nhưng chẳng bao giờ bay nổi lấy một sải chân…

Đợi cho mấy đứa con gái hết phấn khích xem phim, anh là người sau cùng ủng hộ việc lấy chồng của nàng. Anh hơi ngả người vào góc cột chòi, ngửa mặt như muốn uống ánh trăng, chậm rãi nói:Hơi khập khểnh nếu như tôi so sánh chuyện tình cảm với những thứ khác trong cuộc đời như ước mơ, đam mê, sự nghiệp hay tình bạn, nhưng hãy thử đem ra so sánh, con đường tôi đi cho đến hết cuộc đời, những ước mơ và tương lại là một chặng đường còn xa vạn dặm thì tình yêu có lẽ chỉ như những bông hoa dại vệ đường, mà con đường thì nhiều hoa lắm, muôn nghìn màu sắc. Thế nhưng cũng một thời nó đã làm tôi chao đảo và tốn nhiều nước mắt, có lẽ là hơi yếu đuối nhưng thực sự là vậy, tôi chắc rằng ai rồi cũng có thời điểm con tim sẽ rối nhịp khi lần đầu biết yêu, ai rồi cũng sẽ biết nhớ nhung, lưu luyến, cho đến khi mọi thứ đổ vỡ. Bắt đầu những ghen hờn vu vơ rồi đôi ba lần chia tay – quay lại, khi biết không còn thuộc về nhau nữa thì đành phải cắn răng mà bước đi, mọi thằng đàn ông rồi ai cũng phải một lần mắt rưng rưng lệ, tự hỏi ta là gì của nhau, sao ta lại gặp nhau giữa cuộc đời này.Đang mặc chiếc áo sơ-mi chất vải cotton 100% mà mồ hôi túa ra ướt đẫm. Anh đưa tiền nhờ cô gái đi mua nước khoáng dâng lên Đức Mẹ đồng trinh, anh cầu nguyện lầm rầm. Chẳng lẽ đó là giọt máu của mình bỏ rơi ở rừng Rú Lịnh năm nào trong chuyến đi du lịch dã ngoại ở gần Cửa Việt. Đăng không quên cô gái vùng quê ven biển có dáng đi nhanh như sóc trong rừng. Người đã thuộc bao tên cây thuốc và nướng cá rất ngon ở cái vũng biển cách chợ Do không bao xa. Hai người còn ăn cả cháo cá ám và uống rượu sâu đất.

Cái giọng như ru loi re cho tinh yeu của nàng cầu xin, van vỉ anh cho nàng làm đàn bà và cho nàng xin anh một đứa con. “Chiến tranh đã lùi xa rồi, con trai làng biển vãn cả sau cuộc chiến bảy mươi hai ngày. Tờ lịch bằng đồng trên thành cổ, người ta đặt tay lên rờ rẫm còn nhẵn cả mặt đồng. Còn em chưa có bàn tay đàn ông đặt lên người em mô. Khi anh ôm lưng em trong rừng, em thấy cây lá thẫm lại. Người em như bị thấm nước. Anh cho em ôm anh được không?”. Cô gái chẳng biết gì, hôn còn run bần bật, khiến anh rất hiểu tâm lý, hiểu trạng thái của sự trắng trong, hiểu run rẩy của cô gái miệt biển mồ côi đàn ông ở cái xứ nửa rừng nửa biển này.Niềm khao khát được đi tới những nơi mình chưa từng đến dường như đã ăn vào trong máu tôi từ lúc bé, từ cái thời với chiếc xe đạp cà tàng rồi khám phá hết mọi nẻo đường trong xóm, mọi con đường tắt hiếm người đi mà bố mẹ vẫn thường hay cấm vì sợ nguy hiểm, cứ khoảng giữa trưa, tôi lại lén đi rồi trở về với niềm phấn khởi lạ thường, tôi vui lắm, vui vì mình biết thêm một điều mới, vui vì biết thêm một nơi lạ lẫm.Tôi không dám chắc về sau, nhưng từ trước giờ, cái thú nhất của tôi chắc là được uống nước dưới một gốc cây trên con đường lần đầu được đặt chân đến, nhâm nhi điếu thuốc rồi cho hồn tản mạn trên những làn gió, những lời thơ bay trên những niềm tâm sự, đi đến đâu đó, tôi quên đi thời gian và mong rằng khi nhìn cột mốc thì đoạn đường đã đi càng ngắn càng tốt, để tôi được đi nhiều hơn, được đi lâu hơn.