Công việc bận tối mắt khiến hắn không còn thời gian phim mau chay ve tim suy nghĩ vẩn vơ. Có những hôm hắn làm việc tới khuya, lê tấm thân nặng trịch qua mấy con phố nhỏ, rẽ vào hàng phở, gọi một tô nóng hổi ăn cho ấm bụng rồi về ngủ. Khi em yêu một chàng trai thích phượt, em có thể sẽ phải chạnh lòng khi thấy người yêu của con bạn lúc nào cũng thơm tho, bóng bẩy. Nhìn lại người yêu mình thì chẳng có gì gọi là sành điệu, không biết để ý gì đến sắc đẹp của mình, chưa nói đến việc cứ sau mỗi chuyến đi, anh ấy lại đen hơn, xấu hơn đến mức suýt nữa em chẳng nhận ra, tưởng nhầm là một anh chàng Phi Châu nào đó. Và hiển nhiên! Em cũng đừng nên cằn nhằn điều đó với anh ấy.Về đến phòng, thả mình lên chiếc nệm êm ái, hình ảnh của Hà Anh đột nhiên choán hết đầu óc hắn. Chiều nay, lúc trao đổi công việc, Hà Anh làm rơi tập tài liệu xuống sàn. Hắn và cô cùng cúi xuống nhặt và vô tình cụng phải nhau. Mùi thơm thoang thoảng toát ra từ vai áo cô, mái tóc mềm cọ nhẹ lên mặt hắn. Hắn ngẩn người ra, phải mất một giây hắn mới định thần trở lại. Hà Anh không rực rỡ và thu hút như các cô gái khác trong đội của hắn, trái lại cô có vẻ ủy mị, yếu ớt và mong manh. Nhưng trong công việc, cô luôn xông xáo hết mình, khác xa với vẻ bề ngoài yếu đuối. Hắn cảm thấy yêu quý và ngưỡng mộ cô, muốn tạo mối quan hệ thân thiết hơn nhưng lần nào cũng thế, Hà Anh có vẻ khước từ hắn. Mọi người trong đội vẫn gọi cô là mama tổng quản. Hắn thắc mắc. Mọi người chỉ cười ẩn ý: Ừ thì cô ấy là mama thật sự mà.Và em sẽ lại giận khi anh ấy quên nhắc em đeo khẩu trang hay thoa kem chống nắng, anh ấy biết tự lo cho mình, lo cho em, nhưng anh ấy đã quá quen với việc ăn mặc phong phanh vì điều đó là anh ấy cảm thấy thoải mái.

Trên những xem phim chặng đường, có thể em sẽ không tưởng tượng được rằng anh ấy sẽ chỉ mặc mỗi cái áo cộc tay khi trời mưa rơi hay nắng cháy, chỉ vì thích cái cảm giác nắng nóng hoặc đau rát của những hạt mưa. Và… đừng trách mắng anh ấy.Cái gì hắn cũng quen dần, riêng món ăn miền Bắc hắn chưa tài nào quen nổi. Hắn sụt đi đến vài cân nhưng xem ra hắn lại càng điển trai.Trái tim con người ta ngu ngốc, ngớ ngẩn lắm, nhiều lúc ta muốn trong bộn bề công việc, trong cái xô bồ ngoài ấy, cứ buồn đi, cứ nhớ đi, phiền thì phiền một thể. Nhưng không, cứ như dửng dưng với quá khứ, nó – con tim cứ đợi những lúc thoải mái thư giãn mà trở về với tấm hồn vàng võ. Lạnh lùng là sao? Vô tâm là sao? Cứ nghĩ rằng ta là con người phi tình cảm, để rồi lại một mình ôm quá khứ rồi hững hờ với chính bản thân. Mình ta biết, mình ta đau, mình ta cười, mình ta khóc.Ba hắn phì cười. Ông cũng đến sợ độ nói nhiều của bà vợ yêu quý. Hắn ba chân, bốn cẳng ào về phòng, để nguyên quần áo và lăn ra ngủ. Hình ảnh đôi mắt ướt ấy cứ chập chờn, ẩn hiện trong giấc mơ.Nói luôn dễ hơn là làm nhưng hãy thôi ôm đau khổ của mối tình đã cũ, tình cảm, niềm tin, bla bla sẽ bị hủy hoại theo một tình yêu đã chết. Tôi hiểu bạn đã đau khổ, cô đơn, buồn bã như thế nào, nhưng hãy nói với tôi bạn không yếu đuối tới mức ngã gục trước cuộc sống chỉ vì tình yêu. Nó không đáng, nó không phải là thứ để ta khép lòng và từ chối những điều mới lạ, nhỉ?Gần một tháng trôi qua, hắn vẫn chưa tìm được căn nhà nào ưng ý để thuê. Đột nhiên, hắn nảy ra ý định… Kế hoạch được vạch ra và hắn âm thầm thực hiện. Hết giờ làm, hắn xuống lấy xe thật nhanh và đứng ở một góc xa xa. Đấy, em sẽ lo lắng nhiều lắm, nhất là khi anh ấy quá vô tình với bản thân và với cả em nữa, em phải quen dần với việc anh ấy bỏ qua những lời căn dặn đến hết hơi của em mà dấn thân vào những điều nguy hiểm, có thể là leo lên đỉnh đèo vào nửa đêm chỉ để hít thở không khí, có thể một mình bươn trên những nẻo đường sình lội vắng người qua, anh ấy ngủ bờ ngủ bụi ở cái chốn thâm sơn cùng cốc.

Không phải anh ấy không biết em lo, anh ấy biết em sẽ phát điên lên khi mau chay ve tim em gọi mà không liên lạc được, anh ấy cũng biết em sẽ lo đến phát khóc khi nghĩ tới những điều xui xẻo. Nhưng em, anh ấy cần được em tin tưởng, anh ấy mạnh mẽ lắm.Nhác thấy bóng Hà Anh xuất hiện là hắn âm thầm bám theo, cố giữ khoảng cách an toàn để không bị phát hiện. Vòng vèo qua các con phố nhỏ, vướng phải ở ngã tư đèn đỏ, thế là hắn mất dấu cô.Mất hơn tuần lễ hắn mới tìm ra khu nhà của cô ở, còn cụ thể phòng số mấy thì hắn chịu. Hắn lên mạng, tìm nhà cho thuê ở khu vực ấy, lại mất thêm một tuần nữa. Tìm được, hắn đánh tiếng nhờ cô tư vấn thêm. Ồ, khu này gần nhà em, an ninh lắm anh ạ. Nhưng sao anh không chọn chỗ nào gần gần cho tiện đi lại mà chọn xa thế? Anh cũng chưa rõ đường sá lắm, thấy bảo chỗ này cũng được nên muốn thuê. Hắn làm bộ ngô nghê nhưng trong bụng thì cười đắc chí.Sáng sớm, những chuyến xe máy cày, xe công nông nối đuôi nhau với cái xe chật kín người bon bon trên con đường sinh nhai, thu hoạch. Chiều về càng ấn tượng hơn, một dải dài xe cày, xe máy nối đuôi nhau cả hàng chục cây số, tắc đường, đâu đó tiếng còi của những chú công an giúp người dân thông tắc giao thông, lạnh cả xương sống, chó im không dám sủa, người im không dám nói, giao tiếp với nhau bằng ánh mắt, hiểu nhau, “chấp hành luật lệ”. Tôi thầm cảm ơn những chiếc bồ câu trắng không kể bụi đường, không kể mệt nhọc giúp dân trong những ngày mùa vụ, những nét mặt hằn nếp nhăn, áo quần lấm mủ cà phê bụi bặm, miệng nhẩm tiếng chửi thề…Hắn dọn đến ở, lại có cơ hội để nhờ cô tư vấn thêm. Nào là đàn ông vụng về không biết mua sắm, bày biện, nào là nhà cách chợ và siêu thị bao xa những câu chuyện nhỏ nhặt khiến Hà Anh trở nên cởi mở, dễ gần hơn. Hái cà phê là một nghệ thuật và người hái cà là một nghệ sĩ, nào là kiến, nào là ong, nào là sâu bọ rắn rết. Nào là gốc, nào là ngọn, nào là lưng chừng thân cội, không sót một trái, cả gái lẫn trai, cả già lẫn trẻ, ai ai cũng bận rộn với vụ mùa. Trưa thì trải bạt ra, dọn cơm trưa ăn uống, đánh một giấc dưới gốc cây già nào đó, nghe tiếng chim hót, gió ru, những giấc mơ trôi về nơi nào xa lắc. Và em à! Ta có thể tự tạo niềm vui cho mình khi ta biết mình muốn gì, với tôi, niềm vui đôi khi chỉ là chuyến phượt, bữa nhậu hay một điếu thuốc, một ánh sao băng, à mà không phải sao băng mà mỗi khi tới đợt là có hàng chúc cái và mọi người lại rộn rã đón xem đâu. Bạn sẽ không biết một ánh sao băng nó đẹp và ý nghĩa như thế nào nếu bạn chưa có những ý nghĩ điên rồ như tôi, chẳng hạn như dạo phố vào giữa khuya hay nằm ngủ ở bở biển vắng. Không sao, như tôi nói ở trên, có quá nhiều điều về cuộc sống, hôm nay tôi sẽ không nói về những điều cụ thể, tôi chỉ muốn các bạn hiểu rằng cuộc sống chính là mọi thứ ta có, ta phải biết chấp nhận nó, đừng chạy trốn, nó bao gồm cả những điều tốt đẹp và xấu xa, đó là cuộc sống.Khi em yêu một chàng trai thích phượt, em sẽ không thể nào hiểu được hết con người anh ấy, em đừng buồn, nó sẽ là như vậy. Lúc anh ấy buồn, anh ấy sẽ lại đi mà sẽ không nói cho em biết, anh ấy thả nỗi buồn vào cảnh vật, lời thơ và những dòng tâm sự, nhưng em đừng lo, anh ấy sẽ gọi về cho em và nói rằng yêu em rất nhiều, về cung đường mới của anh ấy và anh ấy cũng sớm lãng quên câu chuyện buồn nào đó. Vĩnh viễn, em sẽ không biết được nỗi buồn của anh ấy là gì…