Hôm nay anh cảm thấy co dau 8 tuoi rất mệt trong người. Dường như mọi thứ tệ hại nhất đang hùa nhau đổ xuống đầu anh vào cùng một ngày. Khoảng giữa giờ trưa, anh bắt đầu ngồi thừ người và nhìn màn hình máy tính. Đôi mắt anh đang nhìn chằm chặp vào máy, những con số bắt đầu rời khỏi vị trí cố hữu ngay hàng thẳng lối của nó. Rồi chúng nhảy múa. Chúng cứ nghiêng ngả, xoay vòng vòng, lúc thì chúng quấn lấy nhau thành một đống hỗn tạp, lúc thì chúng tách ra loạn xạ tràn khắp màn hình. Rõ ràng là chúng đang chọc tức anh.Anh đưa mắt nhìn ra xung quanh. Văn phòng chỉ vang lên một thứ âm thanh duy nhất: tiếng gõ bàn phím. Tiếng gõ khô khốc và đều đặn phát ra từ mỗi cái đầu đang lụi cụi xung quanh. Có tiếng gõ rất nhanh như đang trút vội một câu chuyện buôn dưa lê, cũng có những cái gõ đứt quãng nhưng đều đặn như đang chăm chú soạn hợp đồng, hay tiếng gõ dè chừng kèm theo tiếng bấm con chuột di chuyển sột soạt của những bài báo cáo. Cái hợp âm này anh chán đến tận cổ.Anh bật dậy khỏi chỗ ngồi và bước ra ngoài hành lang, rồi đi thẳng ra cầu thang sau lối thoát hiểm của tòa nhà. Anh cần thoát ra bầu hợp âm đó. Anh cần thoát ra khỏi cái thảm trải sàn đầy bụi và vi khuẩn mặc cho cô lao công mỗi sáng vẫn hì hục chà cái máy hút bụi lên trên nó, mà tiếng cái máy hút bụi ấy không thua gì tiếng gầm của chiếc xe tải. Anh phải thoát ra ngay khỏi cái hộp vuông vức, vừa có vẻ sang trọng, vừa chuyên nghiệp mà lại cũng lạnh lùng và xa cách này. Anh cần một chút không khí để thở, loại không khí tự nhiên mà chẳng phải đi qua cái khe chữ nhật hẹp từ hệ thống máy lạnh trên trần rồi phà thẳng vào không gian những làn hơn giả tạo.

Đứng dựa lưng vào thành ban công, anh châm xem phim một điếu thuốc. Những hơi thuốc cuốn bớt đi chút cảm giác trầm trọng trong anh. Anh nhìn con đường xa xa cách chỗ mình đang đứng khoảng 500 mét. Những dòng xe cứ đều đều đi qua và chẳng bao giờ có điểm dừng. Từ đây anh vẫn nghe rõ tiếng động cơ, tiếng còi xe, thậm chí là tiếng chửi rủa trên con đường đó. Con đường ngập ngụa trong người, xe, âm thanh và một đống hỗn tạp không tên. Anh nhìn lại bộ đồ mình đang mặc. Áo sơ mi bỏ gọn gàng, chiếc quần tây thẳng thớm, đôi giày da sáng bóng. Nhìn anh toát lên một phong thái lịch sự và an toàn. Mà sao anh ghét chính mình trong bộ dạng này quá. Cứ mỗi ngày trôi qua anh lại có cảm giác cái cà vạt của mình càng nhỏ lại. Mỗi ngày anh thắt thì nó lại chặt hơn trên cổ. Cuộc sống của anh sao thế này?Rất nhiều bạn bè anh, sau khi tốt nghiệp, đều chọn công việc tại những vùng đất khác tránh xa thành phố này. Họ không thích nhịp sống vội vàng mà hối hả, họ không thích sự năng động mà bon chen, họ nói thành phố tuy đẹp mà lạnh lùng. Rồi họ ra đi. Anh vẫn ở lại. Hay nói đúng hơn là anh vẫn còn trụ lại. Người ta nói đây là một vòng xoáy không có kết thúc. Người tồn tại được bên trong đó là những người vẫn tiếp tục chạy và cuốn theo nó, nếu một ai đó không phù hợp hay dừng lại thì ắt sẽ theo chiều của vòng xoáy mà bị đánh bật ra ngoài. Thành phố này từ chối họ. Liệu có phải thành phố này cũng từ chối anh không? Liệu có phải mọi nỗ lực của anh cũng là vô ích trước vòng xoáy đó …

Anh nhìn về phía tòa nhà cao nhất thành phố phim co dau 8 tuoi ở một góc trời phía xa. Tòa nhà bóng loáng và sừng sững trước nền trời xanh ngắt. Những tòa nhà hay công trình thấp hơn bên cạnh càng tôn lên vẻ sang trọng và hoành tráng của nó. Anh tự hỏi có bao giờ tòa nhà cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa thành phố rộng lớn này?Thời còn là sinh viên, anh từng ngồi gặm bánh mì bên hồ nước ở công viên, ngắm nhìn tòa nhà ấy khi vẫn còn đang trong quá trình xây dựng. Chiếc cần cầu cao vút gắn thêm một cái đèn sáng lòa cả góc trời đêm. Tấm bạt phủ trên khối công trình đồ sộ lộng gió, tự hào ưỡn mình tuyên truyền cho hình ảnh tòa nhà hiện đại khi đã hoàn tất sẽ trở thành một biểu tượng mới cho thành phố năng động và không ngừng phát triển như vũ bão. Anh ngồi đấy và ngắm nhìn nó, lúc ấy anh rất hy vọng có một ngày mình sẽ được bước vào tòa nhà đó làm việc. Anh tự hứa mình sẽ phải trụ vững ở mảnh đất này, vì thành phố rạng rỡ này đã hoàn toàn chinh phục anh ngày lần đầu đặt chân đến.Từ ban công, anh nhìn xuống được khung cửa sổ tầng dưới của tòa nhà. Sau lớp kiếng dày và phủ bụi đó, anh nhìn thấy bóng những con người khác – cũng như anh hằng ngày – đang ngồi cặm cụi vào công việc. Mỗi một người đều cặm cụi vào cuộc mưu sinh. Mỗi một người đều đang cặm cụi vào con đường mưu cầu một thứ gì đó, tiền bạc, niềm vui, sự thành công, danh vọng, hạnh phúc… Hạnh phúc ư? Cả anh cũng không chắc nữa, đó chắc hẳn là điều khó tìm nhất trong cuộc đời.