Em biết co dau 8 tuoi không? Lắm khi trên đường trở về nhà từ công ty, tôi cứ nghĩ lẩn quẩn rằng về đến nhà tôi vẫn sẽ lại thấy em mỉm cười với tôi, về tới nhà, nhìn thấy vợ - tôi mới chợt bừng tỉnh giấc. Tôi cũng thấy có lỗi với vợ mình lắm chứ, vợ tôi cũng là một người phụ nữ tuyệt vời. Vợ tôi đảm đang, biết chăm lo cho cái gia đình này. Trước tôi đã từng yêu cô ấy da diết, đã từng bất chấp mọi sự ngăn cản để đến với cô ấy. Tôi không dám nói mình đã sai lầm…nhưng có lẽ, tôi đã quá vội vàng chăng?Em ah… Tôi đã bắt đầu khó kiểm soát nổi tình cảm của mình. Cứ dần dần, tôi cố tình mang cái vỏ bọc “công việc” để có cơ hội ở bên em nhiều hơn. Đi bên em, tôi thèm khát được nắm lấy tay em, tôi thèm khát được ôm em vào lòng, hoặc đơn giản muốn được quan tâm, chăm sóc cho em. Tôi biết em mãi mãi chỉ coi tôi là đồng nghiệp, là cấp trên, là một người anh lớn. Bởi vậy, tôi càng phải giấu kĩ tình cảm của mình, càng phải cố gắng kìm nén nó. Cứ mỗi ngày, được nhìn thấy em là tôi mãn nguyện rồi. Hôm nào không thấy em là tôi cồn cào ruột gan – tôi đang nhớ em đấy, em có cảm nhận được không?Tôi bắt đầu có nhiều lý do hơn, để gặp em, để gọi điện thoại cho em, để nhắn tin cho em. Tôi có hàng tá lý do em ạ. Nhiều khi, tôi cũng dằn vặt, liệu có phải tôi đang rơi vào cái trạng thái mà người ta vẫn thường gọi là “ngoại tình trong tâm tưởng” hay không? Bởi rời em ra là tôi lao vào hơi cay của rượu, để về đến nhà tôi lăn ra ngủ, để tôi quên đi rằng tôi đang nhớ em, rất nhớ…

Nhiều khi tôi cứ ước xem phim mình còn độc thân, để tôi có thể như bao chàng trai khác đang ngó nghiêng, để ý tới em, thực lòng tôi ghen lắm. Cứ nhìn họ bủa vây lấy em, tôi lại bực. Tôi vô lý lắm phải không? Em là một cô bé dễ thương khiến ai cũng có thể quý mến em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tất nhiên, tôi không phải ngoại lệ. Em đã để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc, và có lẽ nó khiến tôi có thể cả đời này cũng không quên được em. Đã đôi lần, tôi tự nhủ mình phải quên em, tôi không phải người đàn ông dành cho em. Tôi là người đàn ông đã có vợ. Ngàn lần tôi biết mình không thể đem lại hạnh phúc cho em. Bởi thế tôi càng phải bắt mình, ép mình từ bỏ tình cảm ấy. Đã lắm khi tôi tự ép mình phải nghĩ rằng đó chỉ là tình cảm nhất thời, là bồng bột, là “những phút xao lòng ngoài chồng ngoài vợ” nhưng không thể, hình ảnh em ngày càng hiển hiện trong tâm trí tôi rõ rệt hơn, sắc nét hơn. Những khi tôi buồn, tôi không còn muốn chia sẻ với vợ nữa, tôi tìm sự an ủi nơi em, tôi thấy ấm lòng hơn nhiều. Tôi để ý hình như tôi đổi khác như thay một chiếc áo mới vậy. Tôi cười nói nhiều hơn trước, thậm chí tôi cũng có thể gạt bỏ thú vui của mình chỉ vì em thích như vậy. Em có cảm nhận được tình cảm nơi tôi không?Rồi cái gì đến cũng phải đến, có một ngày, đi bên em, tôi chợt nắm lấy tay em, siết nhẹ tay em. Em ngoan ngoãn để tôi dẫn đi như một đứa trẻ. Đôi mắt long lanh ấy lại ngước lên nhìn tôi như cái ngày đầu tiên tôi gặp em. Tôi ngàn lần muốn xin lỗi em, tôi đã không thể kiềm chế tình cảm của mình. Càng ngày tình cảm của tôi càng nhiều hơn trước, và khó kiềm chế hơn trước.

Tôi càng lấy nhiều lý do hơn để gọi điện thoại cho em, để phim co dau 8 tuoi nghe giọng em nói, để nghe tiếng em cười, thậm chí chỉ để nghe tiếng em trách móc. Sau cái nắm tay ấy, tôi thấy mình tội lỗi lắm, tôi không dám để mình quá gần em thêm lần nữa. Em vẫn vô tư, cười với tôi, đôi lúc nhận được sự quan tâm nơi em, tôi hạnh phúc vô cùng. Em là một cô bé nhạy cảm, tôi nghĩ em đang hình dung được tất cả những gì đang xảy ra nơi tôi, em cảm nhận được cả tình cảm tôi dành cho em. Thế này là tôi cũng thấy hạnh phúc lắm rồi em ạ!Tôi đã từng nghĩ tới việc chiếm được cả trái tim của em. Tôi không dám khẳng định em cũng dành cho tôi một tình cảm nào đó. Nhưng tôi gần em hơn “họ”, tôi được ở bên em nhiều hơn “họ”, biết đâu? Tôi bắt đầu bộc lộ tình cảm của mình, tôi ngầm cho em hiểu rằng em quan trọng với tôi đến thế nào. Với tôi, em quan trọng hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Tôi ích kỉ lắm, phải không em? Tôi không thể bỏ vợ để đến với em như bao người con trai khác nhưng một mặt tôi vẫn muốn chiếm hữu tình cảm của em. Tôi sắp thành công, phải không em? Em đã bắt đầu quan tâm tới tôi nhiều hơn trước, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến hơn. Đến một ngày liệu không có em, tôi sẽ thế nào? Tôi sẽ buồn lắm đấy, cô thiên thần của tôi.