Mỗi người có thể tham dự nhiều lần, viết về nhiều nội song de chuoc loi dung. Dù gửi ít hay nhiều, mỗi người sẽ có ít nhất một lá thư được đăng trên facebook lớp, để mọi người nhấn LIKE bình chọn. Ngoài giải bình chọn, sẽ có nhiều giải thưởng khác như: Lá thư dễ thương nhất, Lá thư tình cảm nhất... Thư viết tay thì đưa trực tiếp cho Linh L.T, ngoài ra có thể gửi qua email.Cái Chi vừa dứt lời, cả lớp vỗ tay. Nhưng vỗ tay to nhất vẫn là những tên con trai - những đứa mà xưa nay học tệ nhất môn văn, giờ "lại phải" tham gia cuộc thi viết thư do đám con gái tổ chức.Kết thúc đợt thi viết thư, hòm mail mà bọn con gái lập ra đầy ập thư của bọn con trai gửi đến. Bên cạnh những lá thư được gửi vào email, cũng có những lá thư viết tay được trao tận tay Linh L.T. Dù thư viết tay không nhiều, nhưng chất lượng cũng không thua kém gì thư gửi qua email. Hơn thế nữa, nhờ những lá thư viết tay mà đám con gái còn biết được trong đám con trai có những tên cực khéo tay. Khi chúng vẽ, dán, trang trí... lên thư nhìn rất đẹp và công phu.Một ngày đặc biệt, không chỉ đám con trai mà đám con gái cũng háo hức chờ đợi. Ngày công bố và trao giải cuộc thi viết thư. Mở màn, là lời cảm nhận của "ban biên tập" thư, đại diện là cái Linh L.T phát biểu. Thời gian qua, tớ nhận được rất nhiều thư của các bạn nam. Dù thư ngắn, thư dài, thư viết bằng tay hay đánh máy...thì tất cả đều khiến tớ rất vui và súc động. Và sau đây, tớ xin công bố những giải thưởng đầu tiên.

Thời gian xem phim qua đi thật nhanh, rồi chúng ta sẽ lại mỗi đứa một nơi. Và điều đó khiến trái tim tớ như thắt lại. Bởi thời gian mà tớ được học chung với mọi người là thời gian tớ thấy vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất và đẹp nhất trong cuộc đời... Dù đôi lúc chúng ta vẫn hay cãi nhau vì những chuyện không đâu khiến cho nhau phải buồn bã. Nhưng không sao cả, vì có như thế chúng ta mới hiểu nhau hơn. Tớ hi vọng, thời gian còn lại lớp mình sẽ ngày một đoàn kết hơn, yêu thương nhau hơn. Tớ yêu mọi người nhiều lắm!Đám con trai và đám con gái bỗng quay ra nhìn nhau thật buồn. Trong giây phút ấy, cổ họng đứa nào cũng nghẹn lại nói không ra lời. Mấy đưa xưa nay có biết khóc là gì đâu? Thế mà tự dưng lại nước mắt ngắn dài. Chẳng ai bao ai, nhưng tay chúng khẽ nắm lấy nhau. Cái Linh L.T đang đứng trên bục giảng, tay cầm lá thư, cũng trố mắt ra nhìn. Không hiểu sao, nhưng nước mắt nó cũng ứa ra, rồi nó oà lên khóc và nói lạc giọng.Chúng mày điên hết à? Đã chia tay đâu mà khóc với lóc. Còn bánh, còn kẹo cả nước ngọt nữa, định để...thiu à?

Tưởng thấy ăn là phim song de chuoc loi đứa nào mắt cũng sáng lên. Nào ngờ, mấy đứa con gái vẫn ngồi rú một chỗ mít ướt. Thằng Tuấn Siro đến bó tay, không thể chịu đựng được nữa, nó vọt lên bàn giáo viên đập mạnh ba phát.Thôi, thôi được rồi tao xin! Ngày mai chúng mày không được gặp nhau nữa à mà bày đặt khóc với lóc! Dù cứ cho là ngày mai không được gặp nhau nữa đi, thế thì vẫn còn hôm nay cơ mà, thế thì phải đập phá để có cái kỉ niệm vui mà nhớ chứ!Thằng Tuấn nói xong, đứa nào đứa nấy lấy tay lau nước mắt và cười tười như hoa. Chúng bóc bánh kẹo, vừa ăn vừa "chém gió" rôm rả. Duy nhất có một thằng hâm hấp, vừa ăn lại vừa ngồi viết thư. Mặc dù nó biết thừa, lá thư của nó không phải là lá thư hay nhất, dễ thương nhất...nhưng chắc là lá thư được viết trong hoàn cảnh đặc biệt nhất. Thư không dài, chỉ vọn vẹn mấy dòng thế này...Lớp 45 mạng, mà số con gái lại gấp đôi số con trai. Thế thì đã sao nào? Miễn là mọi người luôn vui vẻ và đoàn kết với nhau là được rồi. Có gấp hai mươi lần hay hay hai trăm lần cũng thế thôi! Không việc gì phải tự ti cả. Phải tự hào, vì trong cái khối 12, chẳng có cái lớp nào được như cái lớp 12B5 này!