Những phim nợ anh một giấc mơ ngày sau đó, cây con từ từ lớn lên. Lá mọc xung quanh. Chen vào giữa những chiếc lá xanh non ấy là nụ hoa vừa mới nhú. Nhi nói sẽ có điều kỳ diệu nhưng tôi đợi mãi mà chẳng thấy điều kỳ diệu nào xảy đến. Dần dần tôi chán nản với việc sáng nào cũng phải mang nước đi tưới cho chúng. Điều đó khiến tôi có lần bị muộn học, mẹ tôi cau có vì phòng tôi lúc nào cũng ướt. Anh trai tôi thì lại mỉa mai, chọc tôi làm cái công việc của con gái. Tôi tự ái, cãi nhau với Nhi rồi bỏ quách chậu hoa hương thảo và chạy theo những sở thích của mình.Trong khoảng thời gian này, Mai-cô nàng lớp phó học tập chẳng hiểu sao dạo này lại tỏ ra quan tâm tôi. Cô hay đến bàn tôi ngồi, nói chuyện phiếm không thì nhờ tôi giải hộ bài toán khó. Chuyện lạ đây, tôi là đứa học dốt toán nhất lớp thế mà Mai lại bắt tôi phải giảng cho cô hiểu những phương trình số học khó nhằn dù trước đây tôi với cô gặp nhau chỉ chào hỏi vài câu rồi mạnh ai làm việc nấy.Mai còn xin thầy chủ nhiệm cho mình chuyển đến ngồi sau lưng tôi. Giờ giải lao, tôi định ra sân trường đá cầu cùng lũ bạn thì Mai kéo tay tôi lại, bảo tôi giở vở Toán ra làm bài tập. Tôi chẳng có cách nào chối từ. Tôi cũng không hiểu bản thân mình tại sao lại nghe lời Mai một cách răm rắp như thế. Có lẽ bởi một phần là cái gật đầu của thầy chủ nhiệm khi nghe Mai tuyên bố sẽ kèm tôi học môn Toán. Nhờ có Mai mà tôi được cao điểm môn này hơn lúc trước.

Tan học, tôi không về cùng Nhi. Bên phim cạnh tôi là một cô gái khác. Mai và Nhi hoàn toàn khác nhau. Nếu Nhi trầm tính, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ thì Mai lại là cô gái sôi nổi, hoạt bát, thích tám chuyện nhưng mang trong mình trái tim dễ vỡ.Con đường từ trường về nhà tôi phải đi ngang qua đường ray xe lửa. Hôm đó không nghe tiếng người trực thông báo có tàu nên chúng tôi mặc sức tung tăng, chạy nhảy trên đường ray. Những lần đi cùng Mai, cô toàn nói về chuyện phim ảnh, ca nhạc. Tôi chưa lần nào nghe cô nói về ước mơ, hoài bão của cô. Nhà Mai giàu, có rất nhiều tiền. Cô luôn mặc những bộ đồ diêm dúa. Có khi là đầm, có khi là đồ bó sát người. Trông Mai những lúc ấy thật quyến rũ.Cuối tuần nào Mai cũng rủ tôi đi cà phê, vào rạp chiếu phim hay lên cầu tán dóc. Có hôm vấp cục đá, Mai té chỉ trầy chút xíu mà cô bắt tôi cõng cô về. Nếu là Nhi, cô ấy sẽ kiên quyết tự đi. Tôi lại nhớ đến Nhi khi cõng trên lưng một cô gái khác. Không biết giờ Nhi sống thế nào. Ở trên lớp nhìn ánh mắt Nhi buồn bã, im lặng ra về, tôi nghe có cái gì đó nhoi nhói trong tim. Nhi không còn gọi điện hay nhắn tin cho tôi nữa. Có lẽ cô đang từng bước, bước ra khỏi cuộc sống của tôi.

Phải vậy không? Tôi chưa kịp nghĩ ngợi Mai lôi tôi đi bar. Tôi phim no anh mot giac mo phát hoảng, viện lí do tụi mình vẫn còn là học sinh.Là học sinh thì sao? Pháp luật cấm học sinh đến vũ trường à với lại đi một lần thôi, cho biết không khí sôi động ở vũ trường.Với cái ý nghĩ chỉ đi một lần thôi nên tôi đồng ý. Đèn màu nhấp nháy. Nhạc giật gân khiến tôi rùng mình. Còn thức uống thì là nước có màu hỗn hợp xanh đỏ tím vàng cứ như phẩm màu ấy. Nhưng Mai lại nói nó rất ngon, bảo tôi uống thử. Tôi chỉ mới nhấp môi đã thấy chóng mặt, thực sự nó quá nồng, tôi không uống được. Và nơi này cũng thế, không thích hợp với tôi. Lúc Mai ra nhảy cùng đám bạn của cô, tôi ngồi một góc. Nhớ đến vườn hoa của Nhi-một nơi yên ả, không ồn ào như ở đây. Ước gì ngay bây giờ tôi có thể chạy tới trung tâm cây trồng, nằm dài trên thảm cỏ ẩm ướt, ngửa mặt nhìn mây lả lướt trôi, đón nắng, đón gió và những gì thanh khiết nhất từ thiên nhiên.Ký ức không ngủ quên, chỉ là tôi vô tình bỏ quên để chạy theo những thứ xa xỉ mà thôi.Một sáng thức dậy, là những ngày đầu thu dịu dàng và nắng cũng dịu dàng bên hiên. Tôi thay đồ chuẩn bị đi học. Ánh mắt tình cờ chạm phải chậu hoa hương thảo đã bị tôi cho vào quên lãng nhiều tháng liên tiếp. Rễ khô cằn, lá rũ xuống, chuyển sang màu vàng úa. Bỗng dưng lòng tôi dấy lên cảm giác sợ hãi. Sợ những gì đẹp đẽ nhất sẽ mất đi.