Tôi nhớ cuoc chien nhung nang dau đến những trưa hè nóng bức trốn ngủ trưa theo chị đi kéo vó tôm ngoài sông, những buổi chiều cùng chị đi nhặt rau lợn hay bới khoai lang ngoài đồng. Tôi nhớ nụ cười chị trong veo trong nắng khi đưa cho tôi con muỗm béo ngậy mà chị bắt được rồi để túi áo khi đi cắt lúa… Mới ngày nào tôi chỉ là một con bé nũng nĩu, luôn bắt chước những gì chị làm, luôn đòi theo đuôi chị, thế mà đã mười năm trôi qua. Thời gian nhanh tựa như con gió hững hờ đậu ngoài cửa sổ rồi bay đi lúc nào không hay. Mọi thứ đã thay đổi theo quy luật của thời gian. Tôi đang lớn lên còn chị đã bước qua tuổi ba mươi. Tôi chợt hỏi chị: Chị này, hạnh phúc là gì nhỉ? Nó có tồn tại không?Tôi tự hỏi rồi hơi chạnh lòng và không kìm được những giọt nước mắt khi nghĩ đến người con trai và mối tình đầu vừa mới tan vỡ của mình. Tôi kể cho chị nghe về tình yêu ngắn ngủi mà tôi chưa kịp cảm nhận đã vỡ tan như bong bóng đó. Từ trước đến giờ chị luôn là người lắng nghe tôi nhiều nhất, chị nghe mọi thứ tôi nói rồi ôm tôi vào lòng, cho tôi cảm giác thân thương, bình yên. Chị nhẹ nhàng:

Thường lúc đau khổ người ta hay nghĩ về hạnh phúc đã có. Em đã xem phim khóc khi tình yêu ấy đi qua, dường như em đã có hạnh phúc cho riêng mình nhưng nó lại quá ngắn ngủi.Chị bắt đầu kể cho tôi nghe về những gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua mà có lẽ sau này tôi sẽ không bao giờ quên. Cái ngày chị đôi mươi, chị thuộc những cô gái xinh xắn nhất làng. Khuôn mặt trái xoan cùng mà lúm đồng tiền và đôi mắt to tròn long lanh đã khiến bao thanh niên trong làng muốn ngỏ ý hỏi chị làm vợ nhưng chị lại không gật đầu ai. Dù mới 22 tuổi nhưng bạn bè chị nhiều người đã có gia đình, hai bác tôi giục chị bởi tuổi con gái ở quê như vậy đã đến lúc xây dựng gia đình rồi.Một buổi chiều đi lấy hàng ở chợ xa về muộn, chiếc xe đạp của chị bị thủng lốp. Chị nhễ nhại mồ hôi dong xe thồ hàng về. Chợt một người thanh niên chạy đến : Xe của cô bị hỏng à? Cô có cần tôi giúp không?Tôi là công nhân, làm việc ở chỗ xây dựng đường đằng kia. Tôi đang được nghỉ giải lao, tranh thủ đi mua nước nhưng chưa biết hàng nước ở đâu, tiện đường cô chỉ giùm tôi.

Thế là anh phim cuoc chien nhung nang dau cầm lái, chị đẩy phía sau. Họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ quên rằng mình đã đi bộ một chặng đường khá dài. Về đến đầu làng, chị cảm ơn anh đã không ngại đường xa mà giúp chị.Và như thế họ quen nhau. Cách mấy ngày chị lại đi lấy hàng qua đường anh đang làm. Tình yêu đôi khi thật lạ, đến từ khi nào đến chính người trong cuộc cũng không hay, chỉ biết không thể rời xa khi hai trái tim đã cùng nhịp đập. Anh đưa tay lau những giọt mồ hôi còn đọng trên trán chị, nhìn chị trìu mến khiến hai gò má chị ửng hồng từ lúc nào. Chỉ cần được gặp anh khuôn mặt chị lại rạng rỡ, niềm vui cứ tự nó đến như chính cuộc sống đang căng tràn nhiệt huyết này. Những thương nhớ đầy vơi chảy tràn trong trái tim chị. Những phút yếu lòng chỉ cần nghĩ đến anh lại khiến chị mỉm cười. Hạnh phúc của chị giản đơn lắm, nó chỉ là cái nắm tay thương nhớ sau nhiều ngày được gặp mặt. Anh cùng chị ra cánh đồng giúp chị tát nước, vun đất trồng ngô. Đi thuyền giữa dòng sông sen, chị ngại ngùng mỉm cười khi được anh tặng những bông hoa sen. Anh dắt lên mái tóc chị bông hoa xuyến chi, nụ cười chị rạng rỡ trong buổi chiều ngập đầy ánh nắng tình yêu. Phải chăng đây là duyên số của chị?