Cô lặng im, không phản ứng gì... Anh đưa cho cô một quyển nhật ký cuoc chien nhung nang dau anh đã viết bao lâu, trong đó toàn những tâm sự anh viết về cô, về mối tình câm của mình, về những cảm xúc mà anh cố chôn giấu, hạnh phúc nhỏ nhoi khi bên cô mỗi ngày, khi có thể làm gì đó cho cô và cả những hờn ghen, những đau khổ vì cô. Can đảm lắm anh mới dám đưa nó cho cô, đối với anh, đó giống như một câu tỏ tình dài nhất, chân thành nhất.Anh ra ký hiệu là anh tặng cô. Rồi định quay lưng bước đi. Cô níu tay anh lại. Đưa cho anh một quyển sổ khác, đó là quyển nhật ký của cô trong những ngày thiếu vắng anh. Những nhung nhớ cồn cào và...tình cảm của cô dành cho anh từ bao giờ, chính cô cũng không biết, không nhận ra cho đến khi anh như mất tích. Cô ra hiệu là cô tặng lại anh. Họ ra về, nóng lòng mở nhật ký của nhau để đọc. Đó là một đêm thức trắng của họ để đọc những dòng tâm sự của nhau, vỡ òa những cảm xúc vui buồn, hạnh phúc, họ đều khóc nhiều đến sưng hết cả mặt. Sáng hôm sau, gặp nhau với cái mắt sưng húp, họ lặng lẽ ôm nhau, trao nhau những nụ hôn cháy bỏng đầu tiên trong đời...Đám cưới của họ diễn ra đông vui, đầm ấm và ngập tràn hạnh phúc không lâu sau đó. Ai cũng cảm động trước tình yêu và hoàn cảnh của họ. Cô tìm được một công việc văn phòng sau bao nỗ lực và cố gắng, ổn định và thu nhập cũng khá.

Anh với xem phim tài năng viết lách của mình, nhiều bài viết của anh được đăng báo, các truyện ngắn, truyện dài của anh được xuất bản và in sách. Họ đã sống rất có ích, “tàn mà không phế” như mơ ước của họ bao lâu, trở thành những mảnh ghép có ích trong bức tranh muôn màu của xã hội. Đã có rất nhiều những khó khăn, những mệt mỏi, những tuyệt vọng đến với họ khiến họ muốn bỏ cuộc, muốn đóng cửa trái tim mình, muốn buông xuôi. Đã có những lúc họ cho rằng hạnh phúc là điều xa xỉ, xa vời và thật chật hẹp với những người khuyết tật và thôi muốn tìm kiếm nó. Nhưng niềm tin, tình yêu và hy vọng đã trở thành sức mạnh để họ vượt qua tất cả để giờ đây, hạnh phúc đã mỉm cười với họ, để thấy hạnh phúc thật ra chẳng ở đâu xa xôi và cũng không quá xa vời. Họ cuối cùng cũng đã rất hạnh phúc với cuộc sống với hiện tại. Ba tôi là thợ Hàn. Công việc của ba là hàn lại những vật liệu, những đồ bị đứt,bị vỡ,thậm chí là bị hỏng. Ba có hẳn một phòng kho đựng những đồ vật hỏng đang chờ ba sửa. Ngày bé, tôi thường chui vào kho phòng của ba, lục lọi, tìm kiếm xem có gì hay hay để chơi. Ví như một cuộn dây đồng mà tôi cứ tưởng là dây chuyền vàng lấp lánh, cánh quạt gãy chỉ còn 2 cánh là hai cái tai con thỏ… Tôi thích ngắm ba làm công việc của mình ở nhà. Ba hàn các thứ lại với nhau một cách tỉ mỉ, cẩn thẩn. Tuy rất lâu nhưng mỗi lần kết thúc công việc, những đồ đạc đều có thể sử dụng được. Hay thật đấy!

Ba hàn được rất phim cuoc chien nhung nang dau nhiều thứ. Nhưng ba chẳng hàn được tình yêu của mẹ. Điều đó khiến tôi hờn mẹ chứ không hờn ba. Mẹ bỏ ba và tôi vào một chiều thu. Mẹ nói gì đó với ba và rồi bỏ đi. Mẹ đi đâu vậy ba? Tôi ngơ ngác hỏi ba. Mẹ đi hàn lại tình yêu rồi. Ba mỉn cười nhìn tôi. Mắt ba vẫn trìu mến nhưng có chút buồn,nhưng tôi chẳng nhận ra nổi. Tôi sống với ba trong ngôi nhà nhỏ, đơn sơ. Đồ đạc trong nhà toàn là đồ cũ nhưng tôi vẫn yêu căn nhà vô cùng. Căn nhà có ba đã đủ hạnh phúc. Ở lớp tôi rất nghịch ngợm. Tôi là cây cười của lớp. Tôi thường kể những câu chuyện cười để cả lũ bạn phá lên cười vui sướng. Hay nghĩ ra những trò chơi để hò hét mỗi khi ra chơi. Ba bảo: con hãy lấy nụ cười để nối thành những vòng dây cuộc sống để khi đứt ba sẽ hàn lại hạnh phúc cho con. Bởi vậy,tôi luôn cười thật. nhiều, tôi cười ba sẽ rất vui. Tôi có đứa bạn thân là con trai cũng là hàng xóm thân thiết từ hồi học cấp hai đến giờ. Cậu ấy tên là Vũ, lớp trưởng A1 kiêm bí thư đoàn trường. Vũ học giỏi, tài năng và nói tiếng Anh rất cừ. Cậu ấy đọc tiếng Anh trước trường nghe giống với giọng mấy ông tây, ồn ồn nhưng vẫn êm tai. Vũ khác với tôi, tôi hay cười còn cậu ấy thì trầm tính, ít nói. Dù vậy, có rất nhiều bạn vẫn thích Vũ. Lam lớp tôi thích Vũ, Huệ A4 cũng say nắng cậu, Chi cùng lớp cũng kết cậu ấy… Đó là tôi nghe đồn thổi từ thông tin đại chúng, Lam, Huệ, Chi đều đã từng tặng quà cho Vũ. Cậu ấy thật lạ, ai tặng quà cho cậu, cậu đều tặng lại cho người ấy một món quà nào đó. My,cậu nhanh lên được không? Lúc nào cũng chậm như rùa bò thế. Giọng Vũ đó,lúc nào cậu ấy cũng nói câu đại loại kiểu như vậy.