Cô nhoẻn nụ cười giữa mùa đông no anh mot giac mo lạnh giá quên đi lời nói có phần vượt qua giới hạn của anh, anh thấy lòng ấm áp vô cùng. Tiếng trò chuyện của hai người lẫn trong tiếng gió bấc đang rít lên khô khốc trên nóc nhà, trên con đường chênh vênh…Đôi khi người ta ngỡ mình chìm trong đau khổ, tuyệt vọng tưởng chừng không thể thoát ra được. Và cô cũng vậy, cô không còn đủ niềm tin vào tình yêu, vào những đổ vỡ đã xảy ra sẽ lại có một phép màu nhiệm từ tình yêu chân thành khác dành cho mình. Nhưng cô biết trái tim mình đang tìm thấy ánh sáng trở lại khi bên Trường, cô không cho phép mình hy vọng dù là bất cứ điều gì.Với anh, cô là một người vô cùng đặc biệt. Anh biết mình cần bên cô, đặc biệt khi nhìn thấy nỗi đau ngày ngày khiến cô phải rơi lệ. Chỉ có tình yêu mới làm lành vết thương từ chính tình yêu.Ngày cuối tuần, cả nhóm quyết định đi phượt tới Hà Giang để tìm cảm hứng sáng tác mới. Băng qua những con đèo, những dãy núi, những con đường đất, cuối cùng họ cũng đến được Xín Mần, Hà Giang vào mùa tam giác mạch nở. Trước mắt họ là vùng cao nguyên đá - thiên đường hoa thơ mộng với những cánh đồng bạt ngàn, rực rỡ. Tâm trạng Quỳnh Thư có vẻ đã ổn hơn, nụ cười đã trở lại trên môi cô khiến cho anh yên tâm phần nào.

Mặt trời thu mình phim trong hơi sương lạnh của buổi chiều, một mình cô lang thang giữa cánh đồng tam giác mạch. Anh chăm chú nhìn cô từ phía xa. Dáng người nhỏ bé của cô lẫn giữa sắc hồng của cánh đồng hoa bát ngát. Anh nghe có tiếng con tim mình đập những nhịp đập yêu thương.Họ ngồi bên nhau, mắt hướng ra phía xa ngắm những ruộng bậc thang tràn ngập sắc hoa, xa xa những dãy núi ẩn mình trong màn sương như những vòng tay đang ôm lấy chúng.Khi đang yêu. Nhưng giờ có lẽ cảm hứng trong tôi đã chết rồi thì phải! Tôi không muốn viết nữa. Trước tôi dành cả tình yêu, niềm tin cho một người, đó cũng là nguồn cảm hứng của tôi, nhưng mối tình đó kết thúc rồi, trái tim tôi cũng vỡ vụn theo cuộc tình đó mất rồi, e rằng tôi không thể viết lại được nữa. Tôi sợ khi cầm bút…những ký ức xưa ùa về. Thư đừng như vậy. Tôi biết từ bỏ quá khứ trong lòng thật khó nhưng từ bỏ nó không đồng nghĩa với từ bỏ cảm hứng, cảm xúc của mình. Thư hãy xếp lại quá khứ ấy, để nó ngủ yên ở nơi sâu thẳm trái tim. Giờ chỉ là… Thư đang trốn chạy nó mà thôi. Đừng để tổn thương đó đeo bám và làm khổ mình nữa. Hãy để cho tâm hồn mình được mới thêm một lần nữa được không?

Cô dặn lòng mình không thể bước chân phim no anh mot giac mo gần hơn về phía anh, cô càng trốn tránh tình cảm của mình thì anh lại càng đến gần bên cô hơn. Cô càng đẩy anh ra xa, anh lại càng sát gần cô hơn. Khuôn mặt cô nóng ran, ửng đỏ khi chạm ánh mắt anh, khi chạm khuôn mặt với hơi thở của anh. Bàn tay cô ngoan ngoãn nằm trong tay anh đi giữa mùa đông của đất trời, lắng nghe hơi thở của tiếng đất trời của tiếng trái tim ấm áp yêu thương. Anh ôm choàng lấy tấm thân hình bé nhỏ của cô trong lớp áo khoác của mình: Như thế này, em có còn lạnh nữa không?Cô mỉm cười lắc đầu. Lòng cô được sưởi ấm trong chính mùa đông lạnh lẽo cũng bởi có anh bên cạnh cô. Trái tim cô đã hồi sinh từ khi nào cô cũng không hay, vết thương cũ chưa lành nhưng nó cũng đã chịu cười mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt thân thương và giọng nói ấm áp kia. Cô tựa đầu vào vai anh, lắng nghe khúc nhạc anh viết cho riêng côNắng lung linh, nắng mơ màng hôn nhẹ tóc em. Chiều thênh thang, phố ngược xuôi không lời. Tìm em giữa dòng người, tìm em giữa trái tim tôi, Màu violet tím như tình yêu thủy chung trao riêng em mà thôi…