Cuoc Chien Nhung Nang Dau chỉ là ông không hề biết từ lâu cô con gái út Roli đã lấy trộn chiếc chìa khóa của cha để thỏa mãn sự tò mò của mình mỗi khi cha vắng nhà. Simar sinh ra đã mang trong mình niềm đam mê và tài năng nhảy múa thiên bẩm. Cô luôn mong muốn được thể hiện mình trước đám đông. Thế nhưng với gia đình cô, thì việc sớm tìm cho cô một tấm chồng thật tốt mới là ưu tiên hàng đầu. Chính lúc này, nhà Bharadwaaj tìm đến gặp Jamala để hỏi cưới Simar cho cậu con trưởng Prem. Simar và Prem đã nảy sinh tình cảm từ lần gặp đầu tiên gặp mặt, và cuộc hôn nhân của họ cũng sớm được định đoạt.Những tưởng mối duyên của Simar và Prem sẽ là một cuộc tình êm đẹp, nhưng rồi Simar lại bất ngờ nhận được lời mời tham gia biểu diễn trong chương trình truyền hình thực tế ngay chính vào ngày cưới của mình. Roli và người cô góa chồng của họ là Rajjo đã để Roli đóng giả Simar trong lễ cưới. Simar quay về ngỡ ngàng khi biết Roli đã vô tình trở thành vợ của Prem, cô cố gắng viết thư cho Prem để giải bày mọi chuyện. Vô tình biết được tin Simar tham gia buổi diễn trên báo mà không tham dự lễ cưới của chính mình, cả hai nhà Bharadwaaj và Dwivedi đều hoang mang với sự thật này, bất ngờ nhất vẫn là Prem, vì người anh muốn cưới không phải là Roli.

Phim Cuộc Chiến Của Những Nàng Dâu, bằng mọi nỗ lực, Prem, Roli, anh họ của Prem là Siddhant và Simar lập kế hoạch giúp Prem ly dị với Roli. Tuy nhiên, bà Mataji lại tìm cách thuyết phục Simar nên nghĩ đến hạnh phúc của em gái mình là Roli và đề nghị cô rời xa Prem và lánh đi nơi khác. Vì thương em gái, Simar chấp nhận và đóng giả màn kịch đính hôn với Siddhant trước mặt Prem. Sau khi hoàn tất thủ tục ly dị với Roli, Prem quay lại tìm Simar và biết được sự thật rằng hôn lễ giữa Simar và Siddhant chỉ là giả. Prem quyết tâm tìm ra Simar và làm lễ cưới cùng cô. Điều này làm mọi người trong hai gia đình Bharadwaaj và Dwiedi kinh ngạc. Trước sự thật này, Siddhant đã vạch trần toan tính của Mataji, và bằng sự bao dung của mình, Siddhant đồng ý lấy Roli làm vợ.Tôi chết dần trong hàng đống suy nghĩ về anh. Đêm đêm lại tượng tưởng đến viễn cảnh hạnh phúc mà có lẽ chỉ mình tôi mơ. Được gần bên anh, được nắm lấy bàn tay anh, được tựa vào bờ vai ấy, hôn lên đôi môi kia. Tôi chìm đắm trong những ảo vọng của riêng mình.Với tôi anh là những lần đầu tiên. Lần đầu tiên có cảm giác xao xuyến trước một dáng người. Lần đầu tiên nghe tim mình đập liên hồi. Và cũng là lần đầu tiên tôi đau vì một người đàn ông, vì tình yêu “một nửa” này. Trớ trêu thật. Chắc hẳn bạn sẽ hỏi tôi vì sao lại không chạy đến bên người ta và nói rằng “em yêu anh”. Khó lắm. Đôi lúc tôi lại cười một mình, nhạt nhẽo, cười chê tâm trí kia sao yếu đuối thấy lạ. Anh bộn bề với những mối quan hệ còn tôi chỉ là một cô gái đa cảm thích sống khép mình. Anh kinh nghiệm trên tình trường còn tôi vẫn ngây thơ với những lần đầu tiên. Đến tên tôi anh còn lúc nhớ lúc quên nữa là. Tôi không đủ tự tin đứng trước anh. Tôi sợ. Có những thứ tình cảm đôi khi nên giấu kín. Bởi khoảnh khắc thổ lộ lòng mình cũng là lúc ta và người ấy trở nên xa xôi hơn. Mỗi lần nghĩ đến điều này trái tim tôi như vụn vỡ.

Phim Cuoc Chien Nhung Nang Dau, Đúng ra những việc này, Nhung đã làm quen ở nhà, mấy khi bị chê như thế này đâu. Rồi còn cái chuyện chọn cái màu rèm cửa mà mẹ chồng – nàng dâu không tìm được tiếng nói chung, dẫn đến mặt nặng mày nhẹ với nhau cả gần tháng trời. Trong khi Nhung thích màu xanh cho trang nhã, thì bà Lân khăng khăng màu đỏ cho nhà cửa nó sang. Cuối cùng, phòng ai người đó tự mua rèm về treo… Chưa hết, đến chuyện quà mừng đám cưới cô em con chú, Nhung thì đề nghị mua tặng 2 chỉ vàng, còn bà Lân yêu cầu phải 5 chỉ, anh em con chú con bác, đi đâu mà thiệt. Ừ thì là anh em, nhưng thời buổi khó khăn này, mấy chục triệu ít gì đâu. Thế là lại tranh cãi, ruốt cuộc bố chồng phải ra tay phân xử là mua 3 chỉ mừng cưới. Sau chuyện mua vàng, Nhung và mẹ chồng lại tiếp tục “đụng độ” nhau, lần này quyết liệt hơn.Tôi theo dõi từng bước đi của anh hằng ngày. Nhưng càng đi sâu vào cuộc sống của anh càng làm tôi trở nên thảm bại hơn. Cô gái ấy, người yêu cũ của anh. Tôi ghen tị. Cô ấy đã từng được nắm tay anh, được anh yêu, đã từng cùng anh hạnh phúc. Những thứ mà tôi luôn thèm muốn có được. Rồi vu vơ tự hỏi bản thân: Trái tim này còn mảnh nào chưa vỡ? Đơn phương là khổ như vậy sao? Giờ thì tôi đã hiểu. Đau lắm. Cực kì. Vô cùng. Cái cảm giác phải chôn chặt trái tim mình, chỉ biết lặng lẽ nhìn anh từ phía xa, rồi quỵ ngã khi thấy anh nắm lấy bàn tay khác. Đau đến mức không còn sức để mà khóc.