Quán cà phê quen thuộc, của những tháng ngày Biet Thu Trang ngắn ngủi đã qua, em và anh, chúng ta chia tay nhau, bình yên, lặng lẽ. Em chấp nhận sự chia xa một cách thật nhẹ nhàng, không đòi hỏi nhiều lí do từ anh, chẳng dằn vặt hay nước mắt vì em biết, ngay từ khi bắt đầu em biết rõ điều đó. Con người anh mãi là thứ xa vời mà em không bao giờ níu giữ được, nếu như, nếu như anh …có thể nào yêu em liệu anh có nói ra tiếng chia tay vội vàng và bình thản như thế không. Chẳng phải câu trả lời em đã biết từ lâu rồi sao? Đã biết rõ nhưng vẫn cố giả vờ chỉ để níu kéo chút hạnh phúc mong manh khi được bên nhau.Em thích anh, thật sự rất thích, từ khi chỉ đứng từ xa và nhìn anh, đến khi có thể nói chuyện như những người bạn em lại càng thích anh hơn . Một người con trai kiêu hãnh, nụ cười như xuyên thấu vào trái tim em, cả ánh mắt anh cũng dường như nắm chặt lấy tình cảm của em. Bên cạnh nhau, em thấy mình được thấu hiểu được cảm nhận sự dịu dàng và quan tâm mà chưa một ai đem đến cho em. Bên nhau, em thấy mình được bé lại không còn những gánh nặng mà thường ngày em tự đặt lên và gồng mình để chống đỡ.Ngày cô gái ấy ra đi đến một chân trời hoài bão mới, em chỉ dám nhìn anh thẫn thờ trong ánh mắt đau thương, chỉ muốn là một điều gì đó để xua tan ánh mắt bi thương ấy. Cả hai chúng ta đều cần một ai đó để bên cạnh, nhưng một lý do duy nhất và quan trọng nhất tình yêu tồn tại đó là “anh cũng yêu em” lại không xuất hiện trong mối quan hệ của hai ta.Kí ức rồi sẽ nhạt nhòa, khoảng thời gian bên nhau ngắn ngủi đã trôi nhanh, xem như là một giấc mộng đẹp đã qua mà thôi. Cố gắng nở nụ cười, em dũng cảm bước đi sẽ không quay đầu nhìn lại anh, không vì anh mà đau lòng, không vì anh mà rơi nước mắt. Nhưng sao trái tim như có gì bóp nghẹt trái tim thế này, muốn đánh vào lồng ngực thật mạnh để không thấy đau không nghẹt thở, thoát khỏi cái cảm giác bí bách và đau đớn như thế này. Nhưng dù vậy em thật sự hi vọng sẽ có một ngày có một ai kia đủ sức mạnh đủ dũng cảm để làm tan đi trái tim đã khô cằn trong anh dù người đó không phải là em, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười khi xưa ấy có lẽ đã đủ rồi.

Anh luôn Phim là người mở đầu và kết thúc mọi chuyện cả khi bắt đầu và kết thúc câu chuyện của chúng ta vì đơn giản là thế, trong cuộc yêu người có tình cảm trước luôn chịu thiệt thòi, huống chi, có lẽ chưa bao giờ có thứ tình cảm nào từ phía anh dành cho em . Bên anh, tựa vào vai anh, lặng im cùng nhau nghe những bản nhạc trong những đêm yên tĩnh là cảm giác tuyệt vời đến nỗi, dù cuộc chia ly luôn hiện hữu, luôn làm em hoảng sợ nhưng chỉ cần được ngồi gần bên, là em cảm thấy dù chỉ một ngày nữa thôi được bên anh là đã đủ để em hạnh phúc rồi. Cảm giác bên anh tựa như đã từ lâu rồi đứa trẻ yêu mến một thứ đồ chơi diệu kì, luôn ngắm nhìn nó từ xa, nhưng đáng tiếc đó là điều không bao giờ thuộc về, vì nó quá cao xa quá đỗi lấp lánh, để rồi một ngày bỗng dưng thức giấc đứa bé ngốc nghếch ấy nhặt được thứ đó trên đường, và nó biết rõ rằng chủ nhân của thứ kia một ngày nào đó sẽ đòi lại, nhưng vì không nỡ, đứa bé đó vẫn hi vọng sẽ chạm được vào nó, được cầm dù chỉ trong tích tắc. Và rồi tuy cầm trong tay thứ đó nó vẫn lo sợ và biết rằng sẽ có một ngày thứ đó sẽ không còn nữa.Cuộc sống của anh, bạn bè của anh và con người của anh và có lẽ là cô gái ấy_ cô gái đã cướp đi niềm tin của anh vào tình yêu, để anh xem thường và coi nó chỉ như những cuộc chinh phục mới mẻ xua tan phiền muộn. Em cũng giống như những cô gái khác đến rồi đi để anh tìm quên trong cái cảm giác chiến thắng mà thôi. Giống như chủ nhân của món đồ vật đó đã đem anh quay về nơi anh vốn dĩ thuộc về. Vì anh là một chàng trai lãng tử , chưa có cô gái nào trói buộc được con người anh trừ cô gái ấy, vì em là cô gái quá đỗi bình thường, cuộc sống của em tĩnh lặng chẳng có điều gì thú vị để níu kéo một ai đó, có chăng đối với anh cuộc sống của em một phút chốc nào đó đem đến sự thoải mái và chúng ta là những người bạn và rồi chúng ta hẹn hò. Khi ta bên nhau em thật sự mơ mộng và ảo tưởng sẽ thay đổi được anh , sẽ là một thói quen, một thói quen mà anh không thể nào quên được, để níu giữ và một ngày nào đó anh có thể nói tiếng yêu em. Nhưng em quá ảo tưởng rồi. Anh không bao giờ dừng chân mãi nơi đây. Và rồi cảm giác bất ổn, lo lắng cứ dần dà gặm nhấm tâm hồn em, em biết rằng đã đến lúc bản thân phải ra đi để nhường chỗ cho cuộc chinh phục mới của anh. Anh sẽ lại cùng những người bạn trong thế giới của anh tận hưởng những cuộc vui, những câu chuyện mà em mãi chỉ là một người xa lạ ở đó mà thôi.

Tôi Phim Biet Thu Trang không yêu em, có phải thế không? Em chỉ là một phút giải lao giữa hiệp đấu, một nơi trú chân giữa cơn mưa bất chợt mà tôi bắt gặp trên đường. Một gã lãng tử rong chơi không biết điểm dừng, bỗng một ngày cảm thấy cần nghỉ ngơi trong phút chốc, và tôi chọn em làm nới chốn ấy cũng giống như những nơi chốn trước đây mà tôi đã đi qua. Những tiêu chuẩn của tôi không áp dụng lên con người em, lần đầu tiên tôi hẹn hò với người con gái như em, mà không suy xét đến những chuẩn mực trong suy nghĩ và cái thách thức chinh phục trong tôi. Bởi vì sao? Vì em đơn giản, bên em tôi thấy thoải mái, tôi tìm thấy một mảnh bình yên trong con người tôi, tìm được một chút gì đó của cái tĩnh lặng sau cái bão dông mà tôi đã đối mặt. Nhưng đó không phải là con người tôi, có chăng là con người của trước kia, tôi muốn thách thức, muốn chinh phục, muốn đi tìm một bóng hồng đem lại cho tôi cái cảm giác vượt qua để rồi sung sướng cười nhạo sự đau khổ của những cô gái ấy khi tôi nói lời chia tay lạnh lùng. Được vui sướng ngồi kể những chiến công mà tôi đạt được, phải chăng là cảm giác của sự mạo hiểm đem lại.. Tôi biết em thích tôi, đã từ lâu rồi, nhưng tôi không màng đến hay vờ như không thấy, vì điều ấy quá đỗi bình thường, tôi lờ đi những cô đơn những giọt nước mắt của em. . Tôi biết đã đến lúc tôi tiếp tục cuộc chơi, đến lúc phải tạm biệt cái nơi mà tôi trong phút chốc dừng chân. Là một gã tồi, tôi biết điều đó, nhưng hi vọng sẽ không đem đến cho em đau khổ, tôi không mong muốn nhìn thấy sự đau khổ từ em như những cô gái khác. Không biết từ khi nào tôi lại có những lo lắng cho em về cái kết của chúng ta, em có hận tôi như những người khác hay không hay nhìn tôi với đôi mắt kinh tởm hay không?