Nhưng chỉ bíêt gắng gượng mà chấp nhận. Đâu thể Biet Thu Trang đổ lỗi cho anh khi mà chính cô đã lựa chọn kết cục này. Ngày thiệp hồng trao tay, cũng là ngày cô nghe được lời “Xin lỗi” chính thức từ anh. Đôi mắt cô nhìn anh ráo hoảnh. Khẽ mĩm cười cô nhẹ nhàng nói lời chúc phúc…Trông Hà Vân thật quyến rũ trong chíêc đầm Peplum màu đỏ. Chíêc đầm tôn lên nước da trắng nõn nà của cô và ôm sát khoe khéo ba vòng chuẩn. Khíên Ngọc Trân tròn mắt mà thốt lên câu cảm thán. Hà Vân bật cười. Một nụ cười tươi rói. Lâu rồi, Ngọc Trân không thấy Hà Vân cười sảng khoái như thế. Lần cuối cùng nhìn thấy nụ cười “sáng như ngọc” thế này cũng đã 4 năm.Một tối của bốn năm về trước, Ngọc Trân cảm thấy bực bội bởi tiếng chuông cửa ing ỏi. Ra mở cửa với nét mặt cau có, cô ngạc nhiên khi thấy Hà Vân đang đứng trước mặt mình cười toe toét, trong tay là bó hồng nhung đỏ sẫm thật đẹp mắt. Hà Vân nửa nói nửa như muốn thét lên: “Anh Tuấn đã tỏ tỉnh với tao. Và…và tao đã nhận lời! Đứng hình mất vài giây.Ngọc Trân chưa kịp mở miệng thì Hà Vân đã ôm chầm lấy cô mà thì thào: Tao rất Hạnh Phúc! Bất giác ngay lúc đó, Ngọc Trân có linh cảm hai chữ “Hạnh Phúc” giờ là chỗ cho Hà Vân và Anh Túân, không – có – cô trong đó…Nhẹ đưa tay vuốt mái tóc đứa bạn, cô cũng thì thầm: Mừng cho mày!Đúng như linh cảm của mình: Ba năm đắm chìm trong hạnh phúc với Anh Tuấn, là ba năm chia cách tình bạn giữa cô và Hà Vân. Không còn những ngày cuối tuần đèo nhau la cá hàng quán, shopping và làm đẹp. Không còn í ới gọi nhau khi gặp chuyện gian nan. Không còn những tin nhắn trêu chọc và những cuộc gọi “tám xuyên đêm”. Ngọc Trân buồn và stress.

Nhưng Phim cô không nói ra với bạn mình. Cô không muốn làm đứt gãy chuỗi Hạnh phúc của người bạn mà cô xem như chị em máu mủ. Ba năm, Ngọc Trân vẫn âm thầm bên cạnh và quan sát cuộc sống của Hà Vân. Đùng một cái, cũng vào một đêm trước cửa nhà mình. Hà Vân nói muốn đi du học. Khuôn mặt Hà Vân lúc ấy đã mất nét nụ cười.Thay vào đó là những suy tư đượm mắt buồn. Chạy nhảy mải mê trên đường tình, giờ Hà Vân muốn rẽ lối khác để thử thách tình yêu. “Một suy nghĩ ngu ngốc” Ngọc Trân đã thẳng thừng phản bác. Hà Vân buông tiếng thở dài rồi nói:Chẳng phải người ta nói rằng: khoảng cách là ngọn gió thổi bùng lên ngọn lửa lớn, hoặc dập tắt luôn ngọn lửa nhỏ đấy sao. Chỉ hai năm thôi mà, tao tin Anh Tuấn có thể đợi tao quay về.” Thế là vào ngày cuối Đông năm ấy, Hà Vân bay sang Bỉ – trái tim của châu Âu. Hà Vân bảo sẽ học một khoá nấu ăn. Sẽ học làm món Waffle – thứ bánh mê hoặc của người dân Bỉ. Sau đó sẽ về Việt Nam kinh doanh loại bánh này. Đem ước mơ và tương lai cất cánh bay đi. Hà Vân vô tình để lại “nửa mảnh trái tim” nơi quê nhà.Khoảng cách chính là con dao hai lưỡi. Tự tạo ra khoảng cách chính là bạn đang cầm ngược con dao đâm vào tình yêu của chính mình.Cách đây hơn tháng, khi Hà Vân bay về Việt Nam để thăm Mẹ. Cũng là lúc Hà Vân nhận được thiệp hồng của Anh Tuấn. Ngồi trong quán cafe, Ngọc Trân bàng hoàng trước những giọt nước mắt của bạn mình. Nhìn đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt tiều tuỳ của Hà Vân. Lòng cô đau quặn thắt. Giá bíêt trứơc có ngày hôm nay. Cô đã ra sức can ngăn bạn mình. Thà đứng xa nhìn bạn hạnh phúc. Còn hơn nắm tay bạn síêt chặt trong đau thương… Trang điểm xong thì ngồi đây đợi nhé. Chút nữa sẽ có người đến đón mày. Giờ tao phải đi có việc gấp.

Thành quả của bốn năm lao động miệt mài. Và Phim Biet Thu Trang giờ thì cho phép tớ mời cậu lên xe chứ.Như một quý ông lịch lãm. Khánh Duy đỡ lấy bàn tay Hà Vân, anh dìu cô bước ra ngoài. Vậy là Ngọc Trân đã không đùa. Đúng là có người đến rứơc cô, không những vậy còn cùng cô dự tiệc cưới. Vì sao ư? Đơn giản, Khánh Duy là bạn thân của Anh Túân…Tiệc cưới sắp bắt đầu. Có vẻ Hà Vân và Khánh Duy là những vị khách đến sau cùng. Bước ra khỏi chíêc Audi, mọi người có vẻ ngưỡng mộ vẻ đẹp của đôi “trai tài gái sắc”. Khoác tay Khánh Duy, Hà Vân tíên đến bên cô dâu chú rể. Cô dâu có dáng người nhỏ. Khuôn mặt xinh xắn nay được tô điểm rạng ngời bởi niềm vui và hạnh phúc. Anh Túân bữa nay cũng rất nổi bật trong bộ vest trắng. Anh tỏ ra khá ngạc nhiên khi thấy Hà Vân đi cùng Khánh Duy, lại còn khoác tay rất ư thân mật nữa chứ. Ánh nhìn của anh chuyển từ Hà Vân sang Khánh Duy như định hình một câu hỏi. Chỉ là không bíêt mở lời thế nào. Hà Vân cũng chẳng buồn giải thích, cô chỉ nói ngắn gọn.Nhạc nổi lên. Cô dâu và chú rể tíên vào. Nhìn xem, đôi uyên ương mới hạnh phúc làm sao. Cô dâu e ấp khoác tay chú rể. Chú rể nở nụ cười đầy tự hào và mãn nguyện. Anh Túân đã có cái kết đẹp cho riêng mình. Còn cô? Hà Vân tự hỏi: “Liệu đến cuối con đừơng cô có tìm được Hạnh Phúc đích thực cho riêng minh?Giữa buổi tiệc, Hà Vân xin phép cáo từ trước. Khánh Duy muốn đưa cô về. Nhưng Hà Vân từ chối. Cô không muốn vì mình mà Duy mất vui trong tiệc cưới của bạn mình. Giờ chỉ mới hơn hai giờ trưa. Trời vẫn còn nắng, Hà Vân chẳng muốn lang thang phố phường nóng bức giờ này. Cô quay về ngôi nhà ấm áp với người Mẹ thân thương.