Nhưng cô ấy không thể sống thiếu anh, bởi Biet Thu Trang lời nói ấy mà em không khóc, ừ, người ấy nói đúng phải không em? Không có người ta thì chỉ ngày mai thôi, em cũng sẽ lại mỉm cười, mọi người cũng sẽ vẫn thấy nắng đọng lấp lánh trên đôi mắt em, vẫn giọng nói vui vẻ ấy và những câu chuyện chọc cười khe khẽ.Còn cô gái ấy, vì cô ấy chẳng mạnh mẽ được như em, nên cô ấy cần một người ở bên, em tự nhủ mình: nếu là anh, em cũng sẽ làm như thế! Hơn một lần em nhìn thấy con gái khóc, em hiểu cái cảm giác bối rối khi thấy người khác khóc, và em cũng hiểu, phải đau lắm thì người ta mới khóc.Và đêm nay, bất giác em bật khóc, nhưng em vẫn cắn môi để không cho mình khóc thành tiếng, em nhớ, nhớ lắm một người em yêu thương. Em khao khát sự bình yên và ấm áp, thứ cảm giác lần đầu và cũng là duy nhất mà em cảm nhận được chỉ khi ở bên người con trai ấy. Em muốn được chở che, có lẽ chưa bao giờ em thấy nỗi cô đơn đáng sợ đến vậy.Em nhận ra, hóa ra mình cũng thật ích kỷ, cuối cùng, cứ tưởng em dũng cảm lắm ai dè cũng sợ cái cảm giác bị lãng quên.Em lo, lo cho những tâm sự mà người ấy phải giấu kín trong lòng, lo cho những dòng nước mắt mà người ấy phải nuốt ngược vào trong, lo em sẽ không thể biết, không thể ở bên khi người ấy mỏi mệt, lo nếu có khi nào người ấy khóc, đôi tay em sẽ không thể lau đi những giọt nước mắt nhạt nhòe, dù em hiểu, nước mắt con trai, nào có dễ rơi.Em nhận ra bởi cả hai đều quá giống nhau, nên có lẽ không thể cùng nhau đi tiếp.Em không oán trách, em tự thấy chẳng ai có lỗi cả, nhưng chẳng hiểu sao em lại khóc nữa, nước mắt cứ tuôn ra, chưa bao giờ em khóc nhiều đến vậy, giống như bao nhiêu điều em kìm nén đêm nay bật ra cho bằng hết.Không có người ta, em vẫn cười, phải, em vẫn cười tươi chứ, chỉ có điều nụ cười ấy sẽ chẳng còn trọn vẹn và đúng nghĩa.Đừng nghĩ khóc mà đã khổ/ Có kẻ cười mà lệ đổ nơi tim, có lẽ điều này đúng với em.Sớm mai tỉnh giấc, tôi thấy em vẫn giống với mọi ngày, chỉ đôi mắt có hơi hoe đỏ, tôi có hỏi, em cười đáp: "Đêm qua em thức muộn để xem phim Lúc ấy tự dưng tôi muốn nói thẳng với em rằng tôi biết em nói dối lắm, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại im lặng. Em gái bé bỏng của tôi, em còn bé lắm, mà sao em cứ gồng mình lên để lớn, em có biết rằng, cứ như thế, em sẽ mệt lắm không?

Sáng ra, tâm trạng bồi Xem Phim hồi vì thời tiết chuyển mùa sang đông, thấy hồ hởi khi Sài Gòn đang khoác lên mình chiếc áo ấm sặc sỡ màu.Ung dung cầm lấy điện thoại nhắn một dòng tin "Có ai café sớm không?", rồi nhấn nút gửi cho tụi bạn. Chả thấy hồi âm chiếc điện thoại vẫn nằm im ở góc bàn. Cảm thấy bức rứt lang thang Facebook một vòng chợt hiểu ra một điều gì đó... nên chẳng vội buồn, bởi lẽ, "Tháng mười hai vòng tay lóng ngóng đi tìm hơi ấm đan vào, đôi chân chênh vênh đang bận tìm nơi bình yên dừng bước.Người ta bắt đầu bận rộn vì mớ công việc còn dang dở của năm cũ, trên bàn lúc nào cũng ngổn ngang cả đóng giấy tờ chưa kịp xử lý và tách cafe nguội ngắt nằm trơ trọi giữa dòng đời mưu sinh.Sài Gòn của tháng mười hai, tự tin bọc kín mình trong hai lớp vải dày đi ra đường mà chẳng sợ ai để ý, tỉ mỉ ngắm nhìn người ta bắt đầu điểm trang đường phố lỗng lẫy để chuẩn bị chào đóng mùa lễ về, đứng giữa trung tâm Thành Phố thản nhiên đưa tay hứng lấy chiếc lá khô rơi từ trên cao xuống mà vô tư tưởng tượng ta đang hứng những bông tuyết rơi giữa trời tây tiếng chuông vang vọng từ nhà thờ Đức Bà nối dài niềm nhớ chưa tròn, rồi len lỏi dưới chân Đức mẹ nguyện cầu bình yên sẽ tìm về nơi con.Những ngày đông, người Sài Gòn bỗng thèm sưởi ấm hơi thở của mình trong làn khói cafe nồng nàn soi bóng mình qua lớp kín của khung cửa sổ quán Gỗ thầm lặng, người ta cảm thấy mình cô đơn quá, ngoài kia chen chúc người vội vã đi tìm niềm vui tạm bợ, biết còn dư chỗ để mình chen thân nép vào sưởi ấm lòng bớt lạnh? Nhắm mắt "Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời, cùng mây xám về ngang lưng trời thêm chút nức khoảng mơn man của người ca sĩ đã vô tình đánh thức một vùng cảm xúc vẫn chưa nguôi ở trong tim, Có ai thấu tình cô lữ đêm đông không nhà Đêm qua, ngồi xếp lại mớ ký ức cũ kỹ đã bám đầy bụi của thời gian, vô tình tìm thấy những tấm thiệp Noel của một thời còn ngồi ghế nhà trường, được gói ghém trong một hộp sắt đã rỉ sét, vậy là lôi ra đọc. Chúng mình mãi là bạn tốt của những mùa noel về sau nhé, phải chăng nước mắt đã làm nhòe nét chữ hay là năm tháng đã nhuộm vàng hư hao của một thời? Đọc xong cảm thấy buồn thật nhiều! Tất cả giờ chỉ là một khoảng không cách xa nhau vô hạn có với tay chạm vào đi chăng nữa! Ừ thì đó cũng chỉ là mảng trời hư không. Tôi và bạn.

Nhà giả kim nói Phim Biet Thu Trang về sự khóc: "Nếu bạn phải khóc, hãy khóc giống như 1 đứa trẻ. Bạn đã từng là 1 đứa trẻ, và một trong những điều đầu tiên bạn học trong đời là khóc, bởi vì khóc là một phần của cuộc sống. Đừng bao giờ quên rằng bạn tự do, và vì vậy bộc lộ những tình cảm của mình không có gì đáng xấu hổ. Tiếng khóc, tiếng nức nở tạo nên nhiều tiếng ồn như bạn mong muốn. Bởi vì đó là cách những đứa trẻ khóc, và chúng biết đó là cách nhanh nhất để làm cho trái tim chúng thanh thản. Bạn đã bao giờ để ý làm thế nào đứa trẻ ngưng khóc chưa? Chúng ngưng khóc vì có điều gì đó làm xao lãng chúng, có điều gì đó cuốn chúng vào một cuộc phiêu lưu mới. Những đứa trẻ ngừng khóc rất nhanh. Và bạn cũng sẽ làm được như vậy, chỉ khi bạn có thể khóc như những đứa trẻ.Bạn là một người con gái rắn rỏi, thường tự nghĩ rằng mình đầy cá tính, thường ép mình đương đầu với mọi khó khăn, và bạn không cho phép mình khóc vì như thế hình tượng người con gái cá tính mà bạn xây dựng trong mắt mọi người sẽ sụp đổ?Hay đơn giản hơn, bạn là một bạn nam, và cái dòng máu "nam tử hán" không cho phép bạn khóc?Khi có một người nói "khóc không giải quyết được gì', tôi biết rằng người đó đã quên mất cách khóc, cái cách những đứa trẻ đã giải quyết tất cả mọi vấn đề.Bạn đã bao giờ để ý "sự khóc" của 1 đứa trẻ chưa, ban đầu nó thút thít, lảng ra 1 chỗ, và nếu không có ai dỗ dành, nó sẽ thút thít, lánh xa mọi người như thế mãi, có thể bỏ cả bữa ăn, giận dỗi suốt ngày. Còn nếu có người đến dỗ nó, nó sẽ oà lên khóc, khóc nức nở, càng dỗ càng khóc, khóc đến mặt đỏ gay, nước mũi dầm dề.